Chương 27: Vương Nhị Cẩu tỉnh lại

Ông lão lưng gù đi về phía chúng tôi, bây giờ tôi mới nhìn rõ ràng ông ta đang mặc một chiếc áo choàng đen, che hết phần đầu, cộng thêm cái lưng còng khiến khuôn mặt chúc về phía trước, chẳng trách lần trước tôi không nhìn rõ dáng vẻ của ông ta như thế nào. Ông ta đi tới cách chúng tôi chừng năm sáu mét thì dừng lại, một giọng nói khàn khàn xa thẳm vang lên: “Hưng Vượng Hữu n, tên cậu là Trần n Nghĩa, từ lót là chữ n?”

Ngài Trần đáp đúng vậy.

Ông lão lưng gù kia lai hỏi: “Thợ giày Trần là gì của cậu?”

Ngài Trần nói: “Ông cụ là thầy của tôi.”

Chỉ thấy ông lão lưng gù kia khẽ gật đầu, sau đó nghe ông ta nói nhỏ: “Không ngờ một tên ngốc như Trần Hữu Phúc cũng có người kế thừa, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Nghe vậy, da mặt ngài Trần khẽ co giật nhưng vẫn nhịn xuống không lên tiếng. Nói thật, tôi còn thật sự lo lắng ngài Trần bị kí©h thí©ɧ, xông lên liều mạng với người kia. Không biết tại sao nhưng trực giác mách bảo, ngài Trần không phải là đối thủ của đối phương.

Hình như ông lão lưng gù cũng nhìn thấy ngài Trần khó chịu: “Hửm, cậu không vui?”

Ngài Trần nói: “Nếu như ông biết sư phụ tôi, xem như người quen cũ, vậy thì ông không nên nói xấu ông ấy.”

“Hừ.” Ông lão lưng gù kia lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Thầy cậu vốn là một thằng ngu, sao thế, không cho người khác nói à?”

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn cản ngài Trần lại bất cứ lúc nào, nhưng sự nhẫn nại của ông ta vẫn rất tốt, không hề tức giận mà hỏi đối phương: “Ông đến tìm chúng tôi có mục đích gì?”

Ông lão lưng gù lắc đầu nói: “Cậu nhìn nhầm rồi, tôi đến tìm đứa nhóc này, cậu không có tư cách gì để tôi đi tìm.”

Ngài Trần hít sâu một hơi, sửa lại câu hỏi của mình: “Ông tìm Tiểu Thiên có mục đích gì?”

Ông lão lưng gù nói: “Đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Lạc, một người ngoài cuộc như cậu, tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không đến lúc đó cũng không biết bản thân chết như thế nào.”

Ngài Trần hỏi: “Ông đang uy hϊếp tôi?”

Ông lão lưng gù gật đầu: “Cậu hiểu như vậy cũng được.”

Ngài Trần lại hỏi: “Đôi giày âm dưới chân Vương Nhị Cẩu là ông mang cho gã ta?”

Đối phương nói phải.

“Tại sao ông lại làm như vậy?” Ngài Trần hỏi tiếp.

“Giúp Trần Hưng Vượng.” Ông lão lưng gù đáp.



Tôi hơi tò mò, bà con trong thôn đều không biết tên thật của thợ nề Trần là Trần Hưng Vượng. Lần trước ông ấy cầm dao muốn chém tôi, tôi cũng mới biết, tại sao ông lão lưng gù này lại biết rõ tên thật của thợ nề Trần?

Ngài Trần lại hỏi: “Giúp như thế nào?”

Ông cụ đáp: “Chuyện đối phương muốn làm.”

Ngài Trần vừa định hỏi tiếp thì ông lão lưng gù đã cắt đứt: “Vấn đề của cậu nhiều lắm, không muốn chết thì hiện tại liền rời khỏi cái thôn này đi, nơi này không đơn giản như cậu nghĩ. Trần Hữu Phúc từng qua lại với tôi, giữ lại cho ông ta một ít hương khói.”

Ngài Trần vừa vò đầu vừa nói: “Tôi đến đây ăn ngon ngủ yên, tạm thời không muốn rời đi thì sao?”

“Muốn chết!”

Ông lão lưng gù giận giữ gầm lên, sau đó tất mèo đen đang ngoan ngoãn nằm dưới đất bỗng xù lông, bày ra dáng vẻ sẵn sàng công kích chúng tôi.

Khí thế! Đây chính là cái gọi là khí thế!

Mặc dù tôi và ông lão lưng gù này đứng ở hai phía đối lập nhưng không thể không nói, trên người ông cụ có khí thế mà ngài Trần không có.

Thế nhưng ngay sau đó, ông lão lưng gù bình tĩnh lại: “Chắc hẳn lúc cậu cởi giày âm cho Tiểu Thiên đã thấy được, cậu cảm thấy bản thân có thể đối phó với chuyện này được ư?”

Tuy rằng đối phương thả lỏng nhưng đám mèo đen kia lại chậm rãi bước về phía chúng tôi, vòng tròn bao vây càng ngày càng nhỏ.

Ngài Trần nói: “Quả thật tôi không làm được, nhưng sẽ có người làm được. Hơn nữa, không phải tôi đả kích ông mà ông có thể làm nổi không? Đừng nói với tôi ông làm được, nếu được thì ông đã không đòi Tiểu Thiên đồ của bác Đình để lại rồi. Tất cả mọi người ở trong một thôn, cứ ngẩng mặt lên là nhìn thấy nhau, ông giả vờ giả vịt cái gì?”

Nếu như điều kiện cho phép, tôi muốn vỗ tay chúc mừng lời này của ngài Trần vài phút. Tôi hoàn toàn không ngờ khi đối mặt với một người đi trước thực lực hơn xa mình, thế mà ông ta vẫn có thể nói ra lời như vậy. Tôi cảm thấy mình nên thu lại suy nghĩ ngài Trần không có khí thế như ông lão lưng gù lúc trước.

Thế nhưng hiện tại điều khiến tôi quan tâm hơn chính là chuyện bọn họ nói tới là gì? Lúc ngài Trần cởi giày âm cho tôi, rốt cuộc ông ta đã nhìn thấy gì?

Lúc trước tôi từng hỏi ngài Trần nhưng ông ta chỉ liếc tôi một cái rồi qua loa qua chuyện, hiện tại nghe nhắc tới, chắc chắn ngài Trần hiểu được chuyện này nhưng không muốn nói với tôi. Hơn nữa ông lão lưng gù cũng hiểu được, nhưng cũng không nói ra. Dường như chuyện đó còn liên quan đến đồ vật ông nội để lại cho tôi.

Câu hỏi đặt ra là, tại sao tôi lại cảm giác như tất cả mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có mỗi mình tôi là không biết! Hơn nữa mẹ nó chuyện này còn xảy ra trên người tôi!

Mặc dù tôi rất muốn hét lên rằng cái quái gì đang xảy ra thế này, nhưng cuối cùng lại bị hiện thực trước mắt cứng rắn ép nuốt lại.

Không có thực lực thì không có quyền lên tiếng, đây là lần đầu tiên tôi có nhận thức như vậy. Hơn nữa, thậm chí tôi còn bị thôi thúc đi học nghề làm giày âm này.

Ông lão lưng gù không bị lời nói của ngài Trần khıêυ khí©h, chỉ hỏi ngược lại ông ta một câu: “Tôi cũng không tin cậu không có suy nghĩ gì với đồ vật ông nội Tiểu Thiên để lại.”



Ngài Trần không nói gì, tôi không biết rốt cuộc ông ta có suy nghĩ khác không.

Hiện tại tôi rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì, lại khiến ông lão lưng gù không từ thủ đoạn muốn có được? Hơn nữa còn khiến ngài Trần động lòng?

Ngay lúc này, ngài Trần nhỏ giọng nói với tôi: “Lát nữa bác nói chạy thì cháu đừng quay đầu, cứ chạy thẳng về nhà.”

Dứt lời, ngài Trần bỗng ném ra một đôi giày vải cũ kỹ từ trong ngực, cùng lúc đó ông ta quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời nói: “Học trò bất hiểu Trần n Nghĩa, cầu xin thầy hiện thân. Thầy ơi, cứu con!”

Tôi thấy sau khi đôi giày kia rơi xuống đất, một bóng người mờ ảo từ từ hiện ra trên đôi giày, tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì ngài Trần đã nắm lấy tay tôi gào lên: “Chạy!”

Sau khi đôi giày kia bị ném ra ngoài, đám mèo đen xung quanh có chút luống cuống, giống như muốn lao về phía trước nhưng lại sợ cái gì đó, cứ xoay vòng tại chỗ. Tôi và ngài Trần lợi dụng khoảng trống này, liều mạng chạy trốn.

Mới chạy được vài bước, sau lưng đã vang lên giọng nói khàn khàn: “Trần Hữu Phúc, ông không đi đầu thai?”

Chờ đến khi chúng tôi chạy được một khoảng nhất định, xung quanh đã không còn mèo đen nào nữa, ngài Trần dừng lại, quay người về hướng trước đó, nghiêm túc quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba lần. Sau đó ông ta móc ra ba đồng tiền từ trong lòng, ném lên không trung, rồi tiếp bằng mu bàn tay trái, phủ tay phải lên trên, khẽ nhúc nhích, lần lượt mở ra ba đồng xu.

Tôi nhìn thấy ba đồng tiền là hai trái một phải, sau đó chỉ nghe ngài Trần lẩm bẩm: “Chuyện không may.”

Nói xong, ngài Trần lại tung đồng xu, lặp lại những động tác lúc trước, sau đó mở tay phải, hai trái một phải, ông ta lại lẩm bẩm: “Chuyện không may.”

Sau đó, ngài Trần vẫn lặp lại hành động trước đó một lần nữa, nhưng lần này, sau khi bắt được đồng xu, ông ta không nhìn nữa mà cất thẳng vào trong lòng.

Kế tiếp, ngài Trần đứng dậy, cúi chào ba lần về phía xa xa rồi mới xoay người trở về. Vừa đi ra khỏi hẻm nhỏ, chúng tôi liền đυ.ng phải bác hai đi tới từ đầu thôn. Ông ấy vốn canh giữ bên linh cữu thợ nề Trần, nếu không có chuyện gì thì sẽ không rời khỏi sân nhà thợ nề Trần.

Nhìn thấy bác hai đi tới, tim tôi đập thình thịch, lẽ nào thợ nề Trần lại xảy ra chuyện gì đó nữa rồi?

Thấy chúng tôi tôi, bác hai nói: “Đúng lúc bác cũng muốn đi tìm hai người, Vương Nhị Cẩu tỉnh rồi, gã ta bảo muốn nói chuyện với cháu.”

Tôi rất khó hiểu, tôi vốn không qua lại gì với Vương Nhị Cẩu. Trước đây ở trong thôn, mỗi khi tôi gặp gã ta đều thấy gã ta say rượu ngã ven đường, gần như không có lời gì để nói. Thế mà hiện tại gã ta lại có lời muốn nói với tôi? Tính diễn màn kịch nào đây?

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đi theo mấy người bác hai đến nhà thợ nề Trần, ngài Trần cũng đi cùng chúng tôi.

Kể từ lần ‘Vương Nhị Cẩu’ bị ngài Trần ‘dẫn hồn qua sông’ thì vẫn luôn hôn mê, gã ta là một người đàn ông độc thân, không có ai chăm sóc nên đành phải để gã ta ngủ trong nhà thợ nề Trần, Vương Thanh Tùng chăm sóc. Bác hai bảo: “Vương Nhị Cẩu mới tỉnh lại không lâu, sau khi tỉnh lại thì tự mình bước ra khỏi nhà dọa bác và bí thư đều giật mình.”

Sau khi tôi đến sân nhà thợ nề Trần, chỉ thấy Vương Nhị Cẩu đang quỳ gối trước bài vị thợ nề Trần, dâng hương cho ông ấy.

Sau khi thấy chúng tôi vào, Vương Nhị Cẩu lon ton chạy đến, mở miệng chuẩn bị nói chuyện. Tuy nhiên gã ta nhìn quanh, kéo tôi đến một góc hẻo lánh trong sân, xác định không có ai nghe thấy mới nói: “Hai ngày nay tôi vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy ông nội cậu dặn sau khi tôi tỉnh lại thì phải nói cho cậu, ông cụ bảo cậu cách xa thợ giày một chút!”