Chương 106: Người bị lãng quên (1)



Tuy Lý Tuyết Tùng vẫn tiếp tục làm công việc hái lượm thảo dược ở dược địa, nhưng nàng đã cảm nhận sâu sắc rằng, cuộc sống có sự thay đổi long trời lở đất

"Lý sư tỷ đang bận à?"

"Chào sư huynh"

"Lý sư tỷ gọi ta sư đệ là được rồi, Lý sư tỷ không cần quá vất vả, đây là chút lòng thành của sư đệ. . ."

Đệ tử dược tu này lấy ra hai viên Tu Lạc Hoàn nhét vào tay Lý Tuyết Tùng, không đợi Lý Tuyết Tùng kịp từ chối liền quay người chạy đi, để lại một mình Lý Tuyết Tùng dở khóc dở cười.

Mấy ngày nay sau khi cuộc thi dược tu kết thúc, Tô Dạ không đến tìm nàng, ngược lại các đệ tử Luyện Đan Các lại thường chạy tới đây, có lẽ đối với đệ tử dược tu mà nói Tu Lạc hoàn chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng đối với Lý Tuyết Tùng mà nói thì lại vô cùng quý giá.

Gia gia của nàng chỉ là người bình thường, cơ thể nhin có vẻ mạnh khỏe, thực tế thì do vất vả lâu ngày thành bệnh, một viên Tu Lạc hoàn là đã đủ để gia gia của nàng thay đổi cuộc sống.

Hơn nữa, những đệ tử Dược các này đã từng không thèm để mắt đến nàng, bây giờ vẻ mặt nịnh hót một tiếng sư tỷ, quan tâm đến nàng phải nói là chăm sóc chu toàn, không cần nàng hái thuốc, cũng không cần nàng làm những việc tạp vụ nữa, thậm chí bây giờ nàng và gia gia của nàng ở lầu các ngày ngày không có việc gì làm.

Nhưng Lý Tuyết Tùng biết nguyên do trong đó, các đệ tử dược các này đều vì nể mặt Tô Dạ, nếu không, bản thân có tài đức gì có thể khiến nhưng đệ tử Luyện Đan Các vốn kiêu ngạo này phải khom lưng thế này?

Lý Tuyết Tùng đang vui mừng nhưng đồng thời cũng dần lo lắng, dù sao đệ tử thân truyền của Luyện Đan Các và thân phận của nàng có thể nói là một trời một vực, nếu Tô Dạ chỉ là nhất thời nổi hứng thì tốt, nếu hai người thực sự ở bên nhau, e rằng khó khăn trùng trùng.

Lý Tuyết Tùng biết rõ bản thân mình, chỉ nói riêng về tướng mạo thì là bình thường nhất trong số những người bình thường, da không trắng nõn nà, ngũ quan không tinh tế xinh đẹp, dáng người không uyển chuyển thướt tha, đặt trong biển người mênh mông, căn bản không ai chú ý đến, vì vậy cũng không dễ tìm được.

Phong Thủy Các có bao nhiêu nữ đệ tử tài sắc vẹn toàn, luận thế nào cũng không đến lượt nàng, hơn nữa kiểu người tài năng thiên phú này thường sẽ liên hôn với các môn phái khác, mà những người tài năng thiên phú đó càng khiến nàng chỉ dám nhìn từ xa chứ không thể đến gần. . .

Trấn định lại tâm đang khẽ dao động, Lý Tuyết Tùng nhớ lại cuộc thi dược tu hôm đó, Tô Dạ có thể vì nàng, một tạp tu nhỏ bé mà đấu khế ước sinh tử với Mặc Thiên Tề, xả thân nổi giận xông vào cảnh giới Hóa Tinh, đây là chuyện người khác cả đời cũng không thể làm vì nàng.



Trong lòng Lý Tuyết Tùng, phần tình cảm này là ân tình chứ không phải là tình yêu, mà ân tình này, nàng không thể không báo, vì vậy nếu Tô Dạ muốn nàng, nàng sẽ lấy thân báo đáp, nếu muốn trái tim của nàng, thì trái tim nàng sẽ khắc sâu vào linh hồn Tô Dạ. . .

Có một đệ tử Luyện Đan Các đã lâu chưa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hoặc nói mọi người đã tự động loại hắn ra khỏi Luyện Đan Các, thậm chí đệ tử bình thường của Phong Thủy Các đều coi như không nhìn thấy hắn.

Vị đệ tử bị bài xích ở Phong Thủy Các này sống rất khổ sở, hắn tự sửa đổi cố gắng tiến bộ, lại phát hiện mọi thứ hắn đã từng có dần cách hắn ngày càng xa, hắn không biết bản thân có còn coi là đệ tử của Phong Thủy Các nữa không.

Mỗi lần lĩnh bổng lộc đệ tử, thái độ của các sư huynh với hắn đều là né tránh, trong Luyện Đan Các cũng không có chỗ cho hắn luyện đan, nữ đệ tử càng có thái độ chán ghét ghê tởm đến muốn ói với hắn.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Đúng lúc hắn mất hết ý chí, có một người không ngờ lại đến tìm hắn, khiến hy vọng của hắn trỗi dậy lần nữa.

"Hơn một năm nay Trương sư đệ sống như thế nào mà tiều tụy như vậy?"

Trương Trình Đống vô lực cười khổ nói: "Đại sư huynh đừng giễu cợt ta nữa. . ."

Hoắc Đạt khẽ thở dài một tiếng, có phần không đành lòng nói: "Trương sư đệ, đệ đừng trách đại sư huynh vô tình, tình cảnh của đệ ngày hôm nay tuy ta nhìn thấy được, nhưng cũng lực bất tòng tâm!"

Trương Trình Đống vội xen ngang: "Đại sư huynh đang nói gì vậy, ta rơi vào cảnh này cũng là tự ta chuốc lấy, hoàn toàn không liên quan gì đến đại sư huynh, hôm nay ta là một người lẻ loi hiu quạnh, đại sư huynh còn đích thân đến nhà ân cần hỏi thăm, sư đệ vô cùng cảm kích!"

Hoắc Đạt bỗng nghiêm mặt nói: "Sư đệ nói sai rồi, ta luôn muốn cải biến lại cục diện hiện giờ của Phong Thủy Các, nhưng với tình hình hiện tại, nhất thời ta không thể thay đổi được, hôm nay ta tới đây là để nhờ sự trợ giúp của người sư đệ như đệ."

Trương Trình Đống lắc đầu: "Sư huynh đừng đùa nữa, ta đâu có giúp được sư huynh. . ."



"Chính vì sư đệ đã từng trải qua, vì vậy mới có thể cảm nhận sâu sắc được sự tổn thương vô hình chí mạng nhất, đệ thực sự cam tâm chỉ như vậy, như một người vô hình tiếp tục sống ở Phong Thủy Các sao?

Trương Trình Đống chán nản ngồi xuống ghế, uể oải nói: "Đa tạ đại sư huynh quan tâm yêu mến. . ."

Hoắc Đạt không tức giận, chỉ nhìn Trương Trình Đống với vẻ tiếc nuối sâu sắc nói: "Vốn cho rằng sư đệ và ta là người đồng đạo, ta cũng không ép sư đệ, nếu sau này có khó khăn gì cần giúp đỡ, cứ trực tiếp đến tìm ta là được, không cần để ý đến ánh mắt người khác."

Trương Trình Đống có phần cảm kích, giọng nói trở nên run rẩy: "Đa tạ sư huynh, đại sư huynh đối với sư đệ. . ."

Hoắc Đạt vỗ lên bả vai của Trương Trình Đống, trên mặt viết đầy hai chữ tiếc nuối, cuối cùng cũng chỉ thở dài rồi rời đi.

Lúc nào Trương Trình Đống cũng muốn thay đổi hiện trạng bây giờ của mình, tuy nhiên hắn cũng không ngốc đến nỗi cho rằng đại sư huynh Hoắc Đạt thực sự đến giúp đỡ hắn, chuyện gì cũng có cái giá của nó.

Bây giờ không người nào không biết Bách Gia Tô danh tiếng cao như mặt trời ban trưa, thậm chí đã uy hϊếp trực tiếp đến địa vị của Hoắc Đạt, hôm nay Hoắc Đạt tìm đến cửa, nhắm mắt cũng biết là muốn mượn tay hắn để làm việc.

Trương Trình Đống không phải là người có lòng rộng rãi, hắn luôn hận Tô Dạ, nhưng hiện tại chăm chỉ thật thà chưa chắc không phải là chuyện tốt, bây giờ Trương Trình Đống hàng ngày tu luyện không màng chuyện gì khác, so với trước đây hàng ngày từ sáng đến tối lãng phí thời gian tính kế nọ kế kia, đã tiến bộ rất nhiều, nếu tiếp tục tu luyện như vậy, không chừng có thể quay về con đường chính nghĩa.

Nhưng đại sư huynh Hoắc Đạt có uy tín, chuyện đã hứa thì thường làm được, tuy không biết rốt cuộc đại sư huynh Hoắc Đạt có ý đồ gì, nhưng ngộ nhỡ chuyện hắn giao phó không dễ làm, chắc chắn họa này tự mình phải gánh.

Với tính cách hiện giờ của Bách Gia Tô, e rằng không dễ nói như lần trước rồi, nhẹ thì trục xuất sư môn, nặng thì sẽ phải bỏ mạng. . .

Khi Hoắc Đạt đi ra tới cửa, hắn đã reo vào trong lòng của Trương Trình Đống một hạt giống nhỏ, không ai mong muốn vô tri vô giác cả đời.

Trương Trình Đống cũng chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi, còn cả thanh xuân rực rỡ đang chờ hắn ở phía trước, hơn nữa Hoắc Đạt biết Trương Trình Đống là người thông minh, Hoắc Đạt cũng không đeo bám năn nỉ, mà để cho Trương Trình Đống thời gian suy nghĩ.

Cánh tay Tô Dạ chưa đến nửa tháng đã hồi phục như ban đầu, đến một vết sẹo cũng không có, chỉ có điều, da mới sinh ra trắng nõn hơn, đối với một tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Tinh mà nói, những tổn thương da thịt không chí mạng đều có thể hồi phục tự nhiên, còn tu vi đến cảnh giới Trùng Sinh thì tứ chi đứt đoạn cũng có thể tự hồi phục.