Chương 56: Hắc Bạch song sát



Chỉ sợ ít nhất cũng hơn trăm năm, hiểu biết của Tô Dạ về thế giới Tam Thiên cũng chỉ là bề mặt, bởi ở phương diện này "Linh" giới cũng không quá đặt trọng tâm học tập vào phương diện này.

Cho nên Tô Dạ chỉ có thể hỏi thử: "Tiền bối, người đi vào bí cảnh này từ lúc nào?"

Nhân Sâm Sống do dự đáp lại: "Năm Kiếm Lịch thứ hai ngàn. . . Hai ngàn mấy trăm năm ta đã quên rồi."

Năm Kiếm Lịch?

Đây chính niên hiệu trước cuộc đại chiến, khi ấy kiếm tu đã bá chủ thế giới Tam Thiên từ lâu, cho nên nhiều năm liên tục đều lấy kiếm làm niên hiệu, nói như vậy. . .

Tô Dạ lại hỏi thử một câu: "Tiền bối người có biết cuộc quyết chiến ngàn năm không?"

"Cuộc chiến ngàn năm? Là thứ gì vậy?"

Tô Dạ bỗng nhiên thoải mái, quả nhên, trong lòng đã có chút suy tính.

"Tiền bối, những lời tiếp theo ta nói, người có thể sẽ không tin lắm, vậy nên nhất định người phải kiềm chế cảm xúc."

Cơ thể của Nhân Sâm Sống lúc này rung chuyển tốc độ cao, mười tám vội vàng dùng "Nhìn thấu" mới phát hiện Nhân Sâm Sống này đang trong trạng thái phấn khích.

"Nhớ ngày đó Hắc Bạch song sát, chúng ta cũng là nhân vật làm trẻ con ngừng khóc ở thế giới Tam Thiên, có gió to sóng lớn gì chưa từng thấy!"

Hắc Bạch song sát, chưa nói tới danh này, kiếm hồn của kiếm đen khẽ động một chút là muốn gϊếŧ cả nhà người ta, dáng vẻ hung ác, chỉ sợ Bạch Sát trước mắt cũng không phải kẻ lương thiện dễ dàng chung sống.

Đối với bước ngoặt lịch sử, cuộc chiến ngàn năm của thế giới Tam Thiên này, Tô Dạ không hề thêm mắm thêm muối, cũng không che giấu sự thật, chỉ kể lại bình thường cho Bạch Sát. Một lần giảng giải này cũng làm miệng khô lưỡi đắng hơn hai canh giờ, mấy người mười tám vẫn nâng cao tinh thần để phòng bất trắc.

Nhân Sâm Sống cũng ngồi xếp bằng trên đất, nếu chỉ tính bề ngoài cũng giống như loài người, thứ này chỉ sợ không đơn giản là nhân sâm thành tinh. Tô Dạ cẩn thận nghĩ lại một chút, Hắc Sát là một thanh kiếm, như vậy có phải Bạch Sát cũng là một thanh kiếm không?



Nhưng trước mắt thật sự là một Nhân Sâm Sống. . .

Không đúng! Thái Đao, Thiêu Hỏa Côn, Thiết Oa đều là kiếm hồn, vậy tại sao Nhân Sâm Sống không thể?

"Không ngờ. . . Thế giới đã thay đổi nhiều như thế!"

Nhân Sâm Sống bỗng mở miệng nói chuyện quả thực làm mọi người sợ hãi, vốn tưởng rằng chỉ Tô Dạ có thể giao tiếp với Nhân Sâm Sống, không ngờ rằng Nhân Sâm Sống này không chỉ thành tinh, rõ ràng là muốn thành người luôn!

"Tuy ta có rất nhiều nghi ngờ, nhưng ta biết ngươi không lừa ta. Một đứa nhỏ như ngươi không có khả năng tạm thời thêu dệt cuộc quyết chiến ngàn năm rộng lớn bao la hùng vĩ như vậy, lại kỹ càng tỉ mỉ tới từng trận chiến. . ."

Bạch Sát quan sát mọi người một chút, sau đó đặt sự chú ý lên Tô Dạ, đây là người duy nhất có thể dùng hồn trao đổi với hắn, người già đã thành tinh càng khỏi nói tới nhân sâm thành tinh. . .

Tô Dạ có thể cảm thấy Bạch Sát đang đánh giá mình, nhưng hắn chỉ thành thật kể lại, Tô Dạ cũng không thể kiểm chứng nguyên trạng và chân tướng của lịch sử, hơn nữa chuyện "Linh" giới là tuyệt đối bí mật.

"Bạch Sát tiền bối, mấy sư huynh đệ chúng ta cũng tới chỗ bí cảnh độc đáo này để mở mang kiến thức một chút, vô ý tranh đoạt đánh cướp, nếu có mạo phạm xin được thông cảm."

"Mấy đứa trẻ các ngươi đừng ở đó như hổ rình mồi nữa, ta muốn ra tay thì các ngươi đã sớm mất mạng rồi, vả lại làm sao có chuyện chủ nhân bí cảnh bị các ngươi đoạt lấy dễ dàng như vậy?"

Biểu cảm của mười tám lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn khá đồng tình với lời Nhân Sâm Sống nói. . . Nếu ở nơi thoáng đãng rộng rãi, ai thắng ai thua còn khó nói, nhưng giờ phút này bọn họ cũng trở nên thoải mái hơn, tất cả đều ngồi xuống đất, thậm chí hai mươi bảy cũng bắt đầu thử giao lưu với Bạch Sát.

"Bạch Sát tiền bối. . . Hậu bối cả gan hỏi một câu, chủ nhân của ngài là thần thánh phương nào?"

Một câu thần thánh phương nào này cũng không phải cố tình nịnh hót, chỉ nhìn một cách đơn giản giới hạn của bí cảnh này cũng không có gì hơn nhưng nơi này có xen lẫn Long Huyết Tích Dịch, sinh vật thần thánh Độc Giác Thú, lại còn có Nhân Sâm Sống thành tinh này, ai biết còn có thứ kỳ quặc gì nữa, có thể có được dạng bí cảnh này, tất nhiên là một vị Đại Năng tuyệt thế.

"Khà khà, ngươi thật cả gan, đại danh của chủ nhân ta ngay cả cường giả cảnh giới Vô Cực nghe cũng phải rụt cổ lại!"

Dáng vẻ Bạch Sát không giống người lừa gạt, nếu đã tự tin nói như vậy, mọi người càng thêm tò mò về chủ nhân trong lời của Bạch Sát.

"Nhưng ta còn có rất nhiều vấn đề cần các ngươi giải đáp, hi vọng các ngươi giải đáp thật chi tiết, có thể không biết, nhưng đừng có gạt ta!"



Vừa nói, những sợi râu thô ráp trên thân hình Bạch Sát lại bắt đầu múa may lộn xộn, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, tỏ vẻ nhất định không phụ sự tín nhiệm của tiền bối. Mặc dù biết đây đều là a dua nịnh hót nhưng đã rất lâu Bạch Sát không có người nói chuyện cùng, cực kỳ hưởng thụ cảm giác này.

"Ngươi nói những kẻ phản bội kia giờ đã thay thế địa vị của kiếm tu. . . thánh tu?"

Tô Dạ tỉ mỉ giải đáp vấn đề của Bạch Sát, mặc dù nói là thay thế nhưng cũng không phải hoàn toàn thay thế được. Hiện giờ trăm họ tranh giành không có bất kỳ nhà nào bá chủ, tuy rằng có mạnh có yếu, nhưng tổng thể tất cả mọi người vẫn đứng cùng một thứ bậc. Hơn nữa tuy thánh tu kéo dài truyền thừa của kiếm tu nhưng vẫn có thay đổi rất lớn.

Kiếm tu sở dĩ gọi là kiếm tu, tên cũng như ý nghĩa chỉ dùng kiếm, ngàn kiếm vạn kiếm không giống nhau hoàn toàn, cũng có một vài binh khí hình dạng kỳ lạ không thể gọi là kiếm. Nhưng tổng thể mà nói định nghĩa về kiếm là thân thẳng hai lưỡi, đầu sắc nhọn, bất kể thế nào cũng có thể đánh người bị thương, có thể đâm xuyên giáp, nguy hiểm khác thường, sinh ra để gϊếŧ.

Mà binh khí của thánh tu là một lưỡi dao, hình dạng nhìn giống như kiếm, chẳng qua có nhiều thuộc tính áp dụng từ dao hơn, thân lưỡi dao thon dài có độ cong, chỉ có một bên lưỡi, lưng lưỡi dao là sống, cầm nắm hai tay, chém gϊếŧ có lực, có cùng sự nhạy bén của kiếm và hung ác của đao.

Đương nhiên binh khí khác biệt sẽ dẫn đến công pháp tu luyện khác nhau, thực ra chân chính mà nói, bắt nguồn của thánh tu cũng chỉ là một chi nhánh của kiếm tu ban đầu, có lẽ bởi địa vị thấp hoặc vốn dĩ có lòng muông dạ thú, tuy kẻ phản bội này không phải chủ lực của trận chiến ngàn năm nhưng là một điểm tựa kích động những quái vật khổng lồ này.

Mặc dù bây giờ thánh tu được như ý nguyện, có thể đứng trên đỉnh thế giới Tam Thiên, nhưng cái tên kẻ phản bội cũng sẽ không bị xóa đi theo công đức và thời gian. Nếu ngàn năm trước có thể phản bội kiếm tu, ai biết tiếp theo sẽ lại nhắm vào sau lưng ai?

"Ta nhỡ rõ, tuy rằng ta bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng kiếm tu và chủ nhân có ơn với ta. Không may mắn được tham gia cuộc chiến ngàn năm, nay chỉ sợ là chủ nhân cũng đã ngã xuống, như vậy thân là kiếm tu, thù này ta không thể không báo."

Tuy không nhìn biểu cảm nhưng mọi người có thể cảm nhận được một sự kiên định cùng nhiệt huyết tràn ngập trên người Bạch Sát. Tô Dạ lại càng xúc động hơn, dáng vẻ của Kiều Bạch lúc trước chính là như vậy, không nói trước đức hạnh nhân phẩm, nhưng lòng trung thành và kiêu ngạo của kiếm tu ngàn năm trước khó có môn phái nào hiện tại so sánh được. Sinh làm kiếm tu chết làm kiếm hồn!

"Không phải vừa rồi các ngươi muốn biết chủ nhân của ta sao? Người cũng là một kiếm tu, nhưng dùng dược tu thành Thần Minh chí cao vô thượng!"

Đầu óc mọi người đột nhiên sắp vỡ, ngàn năm trước thế giới Đại Thiên có hơn một ngàn chủ nhân, chẳng qua Thần Minh lác đác không nhiều mà kiếm tu chiếm liền một mạch hơn hai mươi vị, còn lại mười mấy người Thần Minh, dường như trong đó có một người là dược tu Thần Minh.

"Chẳng lẽ là người thế giới Tam Thiên hành y cứu thế vô số "Phổ độ chúng sinh"?

"Ta nói chưa đủ rõ ràng tỉ mỉ sao? Bí cảnh này là bí cảnh nhỏ nhất của chủ nhân, trong bí cảnh lớn nhất không chỉ có rồng khổng lồ, còn có rất nhiều thứ chưa từng xuất hiện trong thế giới Tam Thiên, chính là do chủ nhân sáng tạo ra!"

Những lời này cuối cùng làm cho tất cả mọi người trầm mặc, bởi họ đang nhớ lại lão sư sinh vật học nguy hiểm tàn khốc của "Linh" giới, từng cực kỳ tôn sùng vị Thần Minh này, thậm chí có lần còn cho rằng chỉ có người đó mới sáng tạo ra được một thế giới mới có sinh mạng sống.