Chương 72: Bạch Dạ Hành (2)



"Bách Sát tiền bối, ta gọi nhiều lần, Lục Thanh Thanh đều không đáp lại..."

Bách Sát vẫy tay nói: "Không sao, lúc trước ngươi chiến đấu cũng là một loại tiêu hao đối với kiếm hồn, bây giờ nàng ấy chỉ đang ngủ say tĩnh dưỡng, sau khi hồi phục tự nhiên sẽ tỉnh dậy, không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi, còn nữa tiền bối, bây giờ chúng ta không thể trở lại trong bí cảnh nữa sao?"

"Ta không có năng lực này, ngươi có thể nhưng tu vi cảnh giới còn chưa đủ, chờ ngươi đột phá cảnh giới Hóa Tinh sẽ có thể mở bí cảnh ra."

Tô Dạ nghĩ, quả nhiên là thế, lúc hắn rời khỏi bí cảnh, đã thăng cấp thành cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, tuy rằng tăng lên một cảnh giới nhỏ, nhưng hắn cảm thấy linh uy của bản thân không chỉ tăng một chút.

Đương nhiên điều này phải kể đến công lao của huấn luyện tu hành tàn khốc ở "Linh", còn có linh đan diệu dược không ngừng cung cấp, Tô Dạ có thể cảm thụ linh uy tràn trề đang lưu chuyển khắp toàn thân, vậy mà lại cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới ít nhất năm lần, thậm chí ngang bằng tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ!

Nhưng đây đều là số lượng theo tính toán, thực lực chân chính không thể phán định chỉ qua linh uy, đương nhiên Tô Dạ hiểu rõ đạo lí này, dị năng thiên phú, công pháp bí tịch, năng lực ứng biến, kinh nghiệm đấu đều là lợi thế vô cùng quan trọng, mà những nhân tố quyết định này đều là may mắn của Tô Dạ.

Tô Dạ và Bách Sát vẫn tương đối may mắn, đi chưa được bao lâu đã phát hiện một thôn trang, Tô Dạ cả người dơ dáy bẩn thỉu cũng không bị cho thành ăn mày, nhưng mà dù là ăn mày, thôn dân thiện lương thuần phác cũng sẽ không cự tuyệt bọn họ xin chút cơm ăn, uống chút nước.

Tô Dạ nói chuyện đơn giản vài câu với thôn dân, dù sao thôn dân cũng chỉ ở một nơi cố định, thông tin có được không nhiều lắm, nhưng đối với Tô Dạ và Bách Sát cũng đã đủ để hiểu biết đơn giản tình hình.

Theo phân tích từ linh uy trời đất, đây là một thế giới Tiểu Thiên.

Cây cỏ xanh non, chim bay côn trùng kêu vang, không khí có chút lạnh lẽo ẩm ướt, đúng là thời điểm vạn vật hồi sinh, dựa theo mùa để phán đoán, đây hẳn là phần giữa đại lục.

Đối với kết cấu địa lý ở thế giới Tiểu Thiên, lúc ở "Linh" Tô Dạ vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, quan trọng nhất đây là một thôn phụ thuộc một môn phái phù tu.

Tô Dạ muốn đột phát cảnh giới Hóa Tinh, vậy không thể bế môn tu luyện, chỉ dựa vào sự chỉ dẫn của Bách Sát cũng không có quá nhiều điều để nói, huống hồ bây giờ Bách Sát cũng không cho rằng hắn có thể trợ giúp được nhiều cho Tô Dạ.

Tận mắt chứng kiến Tô Dạ chiến đấu, thậm chí Bách Sát cho rằng chiến lực thực tế của hai người không chênh lệch quá nhiều, đây mới là điều khiến Bách Sát run sợ trong lòng.

Một thiếu niên cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ, vậy mà khiến người đã đạt tới cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ là hắn cũng không dám tự tin chắc thắng, nhưng Tô Dạ cứ trực tiếp đi tới như vậy cũng không tốt.

Một thiếu niên mười ba tuổi cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ đã đủ khiến thế giới Tiểu Thiên kinh hãi, nếu Tô Dạ để lộ nhiều hơn một chút, chỉ sợ có được không phải là dốc lòng bồi dưỡng mà sẽ bị cho rằng chiếm được cơ duyên ở nơi nào, sau đó bị cường giả cảnh giới Hoá Tinh nhớ thương.

Nếu ẩn quá sâu cũng không tốt, mười ba tuổi mới tới môn phái tu luyện, nhất là loại môn phái tự cao như phù tu, nói vậy không cần kiểm tra cũng sẽ bị đuổi đi.



Phải nắm bắt chừng mực vừa đúng, để không bại lộ thực lực thật sự của bản thân, lại có thể thuận lợi nhập môn, Bách Sát cau mày suy nghĩ.

"Tiền bối, ngài nhìn ta đi?"

Bách Sát nhìn lướt qua Tô Dạ, sau đó tiếp tục trầm tư.

"Tiền bối, ngài nhìn lại ta đi."

Da đầu Bách Sát tê dại, lại liếc nhìn Tô Dạ một cái, sau đó lại tự trầm tư.

"Hử?"

Bách Sát đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Dạ, nếu không quen biết từ trước, thân cao hơn một mét bảy, không kém người trưởng thành bao nhiêu, thân hình khỏe mạnh tuấn mỹ khiến người ta hâm mộ, hơn nữa linh uy như ẩn như hiện trên người, đây là một người bình thường mà thôi!

"Sao ngươi làm được?"

"Hồn hải có thể khống chể hơi thở."

"Lợi hại nha, Bách Gia Tô của ta!"

Đương nhiên Tô Dạ sẽ không nói ra bí mật của "Bạch Dạ Hành", ngay cả lão nhân thành tinh Bách Sát cũng không nhìn ra, vậy khả năng che giấu trước mặt những cường giả cảnh giới Hóa Tinh khác cũng rất cao.

Đồng thời hắn cũng có thêm một chút tin tưởng vào "Bạch Dạ Hành", hy vọng có thể bình an vô sự trở về gia hương.

Một thiếu niên gần mười ba tuổi, vóc người cường tráng mặt mũi tuấn lãng tựa như người trưởng thành.

Một nhân tinh sống ngàn năm, bề ngoài non nớt hoạt bát trông nhiều nhất cũng chỉ tầm bảy tám tuổi.

Hai người ăn uống ở thôn trang xong thì không dừng lại mà tiếp tục lên đường, mặc dù Giang Tả thành cách nơi này cũng hơn trăm dặm, nhưng mà đối với hai người mà nói, thong dong lững thững cũng không quá hai canh giờ.

Trong khoảng thời gian này hai người đều không hề nhàn rỗi, bắt đầu nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian với nhau, hết thảy về "Linh" giới Tô Dạ đều ngậm miệng không nói, chẳng qua Bạch Sát cũng không truy vấn tới cùng, mà chỉ tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.



So sánh với phù tu, Tô Dạ thích những hệ thống tu luyện cận chiến kia hơn, chẳng qua Tô Dạ cũng cảm thấy rất hứng thú là đối hai nhánh tuyệt học của phù tu, một cái là khôi lỗi sư, cái còn lại là phù văn trận.

Suy cho cùng năm năm ngắn ngủn ở "Linh" giới, tu thuật nghiệp chuyên về tấn công, dù theo đuổi tính toàn năng cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết, mà thể hiện nhiều hơn ở phương diện biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, kẻ địch biết không chăc là ngươi cũng biết, nhưng mà đòi hỏi làm sao phải ứng đối và kiềm chế được.

Tô Dạ thì rất thích nghiên cứu những hoa văn rắc rối phức tạp kia, nhưng hoa văn phù văn cũng không phải là càng nhiều hạn chế, càng phức tạp thì sẽ càng tốt.

Đầu tiên hoa văn phù văn và kiếm hồn kiếm tu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chẳng qua dù sao thì kiếm hồn vẫn là vật còn sống, mà hoa văn tuy cũng chứa đựng linh uy của thiên địa, nhưng cuối cùng chỉ là vật chết, đây chính là lý do vì sao năm đó phù tu là môn phái mạnh nhất chỉ sau kiếm tu.

Thích hợp mới là tốt nhất, Tô Dạ khắc linh phù không chỉ hao phí thời gian, những thứ hoa văn kia còn rắc rối phức tạp làm cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.

Cảnh giới tu vi càng cao, theo đuổi uy năng cũng sẽ càng lớn, mà hiển nhiên là hạt giống chủ tu phù tu sẽ đi chính con đường này, phù văn đơn giản lỗ mãng là tốt rồi, linh phù cũng là một loại binh khí, hơn nữa không giống với các hệ thống tu luyện khác.

Linh phù lại càng là vật tiêu hao, phải để dành càng nhiều thì mới càng tốt cho thậm chí có thể biến lượng sinh biến chất, Tô Dạ chế luyện một tấm linh phù, thì hai mươi bảy đã có thể khắc ra một trăm tấm linh phù rồi.

Thật ra thiên phú phù tu của Tô Dạ rất ưu tú, nghiêm khắc mà nói, muốn khắc phù văn thì cần một đôi tay khéo léo, mà đôi tay này là cần phải có tính ổn định cân bằng, điều khiển lực, khống chế lực thật tự nhiên.



Nhưng có một đôi tay khéo léo vẫn còn chưa đủ, bởi vì thời điểm khắc linh phù vô cùng hao tâm tổn sức, lúc này hồn hải khoa trương của Tô Dạ chính là ưu thế, cũng là may mắn mà hắn có được.

Hồn phách của người khác đều là một dòng suối, thậm chí hồn phách cảnh giới Hóa Tinh cũng chỉ có thể gọi là một con sông lớn mà thôi, trăm ngàn trường giang và hoàng hà mới có thể hội tụ thành một cái đại dương.

Các hạt giống đã phá vỡ quan niệm tu hành truyền thống, tu kiếm sẽ phải lấy kiếm đột phá cảnh giới, tu đao sẽ phải lấy đao đột phá cảnh giới, luyện thể thì phải lấy thân đột phá cảnh giới.

Thật ra thì bản chất của tu luyện chính là linh uy thiên địa, từ hấp thu linh uy đến chứa đựng linh uy, từ mượn linh uy đến nắm khí thế của thiên địa trong tay, đây mới là quan trọng nhất, mà hệ thống tu luyện cũng chỉ là thủ đoạn lên cấp, cũng chỉ là tài nghệ chiến đấu.

Đạo lý chỉ là đạo lý, thực tế khi tu luyện một môn hệ thống cũng rất khó đạt tới đỉnh phong, thậm chí ở thế giới Tiểu Thiên, rất nhiều tu sĩ cùng cực cả đời khắc khổ nghiên cứu, mà vẫn không thể thăng thiên đến thế giới Trung Thiên như tâm nguyện của mình.

Hạt giống là hạt giống của thế giới Tam Thiên, nở hoa kết quả đó cũng là để trở thành cây trụ nâng lên thế giới Tam Thiên, chẳng qua qua nhiều năm như vậy Tô Dạ đều ở "Linh" giới, mặc dù rất chú trọng chuyên tâm tu luyện, nhưng là so với tu sĩ hiện thế thì vẫn không cách nào phán đoán trực quan.

Tô Dạ và Bạch Sát thao thao bất tuyệt đi dọc theo bờ sông tới Giang Tả thành, ở trên đường Bạch Sát và Tô Dạ đã thêu dệt ra một cái thân phận cô nhi lưu lạc, mặc dù bình thường không có gì lạ nhưng mà như thế sẽ càng thêm đáng tin.

Buổi trưa vừa qua, hai người cũng không đói, chuẩn bị trực tiếp đi tới môn phái phù tu, Tô Dạ có “Bạch Dạ Hành”, Bạch Sát là sinh mệnh ngoại tộc, chỉ cần hai người không cố ý lộ ra sơ hở, tu sĩ cảnh giới Hóa Tinh cũng tuyệt đối nhìn không ra.

"Bách Sát, chúng ta đã đến."