Chương 80: Tôi chỉ muốn yên tĩnh đọc sách (1)



Khương Ngọc Thanh vốn không ngờ Tô Dạ có thể luyện đan thành công ngay lần đầu tiên, hắn càng hy vọng thấy Tô Dạ thất bại nhục nhã, sau đó mắt đầu giảng dạy hắn luyện đan không hề dễ như vậy, luyện đan là một công việc khô khan cực khổ, điều quan trọng thứ hai là chịu được tĩnh mịch, có nhận tính. .

Nhưng một lòng muốn đánh Tô Dạ để trút giận, bị năm viên Tu Lạc Hoàn trong tay Tô Dạ ngăn lại, khiến hắn không thể nói Tô Dạ như vốn không biết bản thân đã làm gì. . .

Các đệ bên ngoài không vào phòng, nhưng những lời bàn tán bên ngoài lại truyền vào trong phòng: "Xem Xem Bạch Gia Tô giống cái gì! Còn thật sự cho rằng bản thân có thể trở thành Dược tu? Nếu không phải đệ đệ hắn có thiên phú siêu đẳng, thì đâu. . ."

Két một tiếng cửa mở, Khương Ngọc Thanh sắc mặt nghiêm nghị quát: "Ngươi xem các ngươi giống gì, cả ngày chỉ biết đố kỵ hiền tài, người nào cũng là phế vật tay cao mắt thấp, cút hết cho ta!"

Các đệ tử chính thức không biết tại sao Khương Ngọc Thanh lại nổi giận, rõ ràng trước đó bỏ mặc Tô Dạ, bây giờ lại bảo vệ Tô Dạ, nhưng không ai dám cãi lại Khương Ngọc Thanh, Ngũ trưởng lão thân phận nổi danh, nổi giận với đệ tử và nói ra tay là ra tay, tuy là trưởng lão dược tu, nhưng cũng là cảnh giới Hóa Tinh!

Tô Dạ nhìn những đệ tử chính thức bỏ đi với ánh mắt oán hận, không biết Khương Ngọc Thanh có phải cố ý đổ thù hận lên mình không, nhưng nghĩ lại quá trình luyện đan vừa nãy, cảm thấy vô cùng đơn giản.

Tô Dạ hy vọng có thể luyện đan dược có độ khó một chút, nhưng Tô Dạ biết dược tu thiên phú thông thường thuộc hỏa là tốt nhất, tuy sức chiến đấu của Tô Dạ vô cùng mạnh mẽ, nhưng cân bằng ngũ hành đối với dược tu mà nói chỉ kém một chút.

Nhưng điểm này tạm thời có thể dùng sức khống chế của hồn hải tinh xác để bù đắp, nhưng muốn chế luyện đan dược cao cấp hơn, e rằng chất lượng hỏa diễm vô cùng quan trọng.

Mà lúc này Khương Ngọc Thanh nhân tiện dặn dò Tô Dạ mấy câu, bảo Tô Dạ về trước, sau đó sáng sớm hôm sau lại đến chỗ ông ta.

Sau khi xác nhận Tô Dạ đã đi xa, cuối cùng Khương Ngọc Thanh cười lớn: "Ha ha! Mấy người già các ngươi đều cướp đi cướp lại Bách Sát, Bạch Gia Tô ném ở chỗ ta cũng không nhìn đến, xem lão tử ta biến phế vật thành bảo bối thế nào, đến lúc đó để lão phu xem xem các ngươi hối hận không kịp khóc lóc thế nào!"

Vừa qua giờ ngọ, Tô Dạ ăn uống đơn giản một chút rồi lại đến tầng năm Thư Các, tiếp tục mở cuốn sách "Phù văn bù nhìn" mới đọc được một nửa, dường như những chuyện buổi sáng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Khi đêm đã khuya, Hoắc Đạt cũng xuất hiện trên tầng năm, thần sắc phức tạp nhìn Tô Dạ.

Đối với đại sư huynh của Phong Thủy Các mà nói, Hoắc Đạt cho rằng bản thân nên nhất thiết phải tìm hiểu nắm rõ nhất cử nhất động của thế hệ trẻ trong môn phái.

Chuyện sáng này không truyền tới chỗ các trưởng môn, cũng không truyền đến chỗ các trưởng lão khác, nhưng truyền đến chỗ Hoắc Đạt đầu tiên, đây chính là nguồn mạch của thế hệ trẻ - Hoắc Đạt, đương nhiên cũng có thể tên của nó mỹ miều hơn là sức hút nhân cách.

Hoắc Đạt đã sớm cảm thấy Tô Dạ có phần kỳ lạ, nhưng tuổi tác thật sự và thiên phú hạ đẳng chỉ khiến Hoắc Đạt có chút hứng thú mà thôi, còn chưa đến mức đặc biệt chú ý, mãi cho đến sáng nay khi được nghe Tô Dạ có thiên phú dược tu, Hoắc Đạt cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với Tô Dạ.

Biểu cảm đọc sách của Tô Dạ rất đáng yêu, có lúc chân mày nhíu lại như gặp phải vấn đề không giải thích được, không cam lòng đau khổ suy nghĩ, có lúc khóe miệng cong lên, cười như học được công pháp tuyệt thế nào đó.



Dáng vẻ căn bản không giả tạo, mấy ngày nay Hoắc Đạt cũng biết Tô Dạ ham mê đọc sách, quan trọng nhất là Tô Dạ có thể chuyển hóa kiến thức trong sách thành thực tiễn, lần đầu tiên luyện đan đã thành công?

Quả thật Tu Lạc Hoàn là đan dược cơ bản, đệ tử của cảnh giới Thôn Khí cũng có thể chế luyện, nhưng việc này không hợp tình hợp lý !

Nếu là Bách Sát làm, có thể trong dự liệu của mọi người, nhưng Tô Dạ có thiên phú hạ đẳng, lấy đâu ra lực điều khiển đối với linh uy. . .

Lẽ nào thực sự là kỳ tài xuất chúng?

Mấy lần Hoắc Đạt muốn nói chuyện với Tô Dạ, nhưng lại không muốn làm phiền Tô Dạ, nhưng Tô Dạ mải du ngoạn trong biển sách không thể kiềm chế, Hoắc Đạt ở bên cạnh yên tĩnh chờ đợi nửa tiếng cũng không có kết quả, cũng chỉ đành mỉm cười quay đầu xuống lầu.

Tô Dạ thân là hạt giống, trước nay chưa từng để bản thân mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài, đặc biệt là hồn phách của Tô Dạ mênh mông như biển, Hoắc Đạt vốn không thể sánh được.

Bất kể Hoắc Đạt có lý do gì để nói chuyện với Tô Dạ, cảm giác bản năng của Tô Dạ cho thấy không nên tiếp xúc quá nhiều với Hoắc Đạt này, nụ cười trên khuôn mặt rất hiền hòa, nhưng xé bỏ lớp mặt nạ này sẽ là gì đây?

Tô Dạ luôn tin vào bản năng của mình, nay hắn đã xác định năng lực chủng tử ban cho hắn chính là "dự cảm", bởi vì cảm giác của hắn thực sự rất chuẩn, có thể nói ứng nghiệm với mọi chuyện, thậm chí đến một số hình ảnh tương lai cũng có thể nhìn thấy mơ hồ, nếu không phải thiên phú bản thân Tô Dạ cũng không tin.

Coi như không nói đến bản năng, trải nghiệm trong bí cảnh cũng khiến Tô Dạ không khỏi xúc động, bên nhau sớm tối năm năm thì thế nào?

Tuy nói Phong Thủy Các là môn phải của thế giới Tiểu Thiên, nhưng ở đâu có người, ở đó có tranh đấu, giữa môn phái và môn phái có thi thố chém gϊếŧ, còn trong môn phái thì không có sao, giữa các đệ tử thật sự có thể giúp đỡ tương trợ cùng nhau tiến bộ?

Quỷ kế đáng sợ nhất đều là dùng vào bản thân mình, vì vậy Tô Dạ nhảy ra từ cảnh giới "0" đều đề phòng đối với tất cả mọi người, Tô Dạ không nói rõ được quan hệ giữa hắn và Bách Sát là gì, nhưng hắn xác định Bách Sát không có ý hại hắn, vậy là đủ rồi.

Tô Dạ không cầu mọi người đều thích hắn, chỉ cầu được yên ổn trở về bên cạnh Dương Hoa, nếu có ai đứng trên đường ngăn cản, Tô Dạ sẽ không nương tay, tất nhiên sẽ khiến người đó trở thành một nấm mồ nhuốm máu.

Đêm khuya trở về lầu các, hôm nay cũng có người đợi hắn, Tô Dạ nghĩ đó là Hoắc Đạt, nhưng lại là đệ tử chính thức hôm qua, Tô Dạ không biết hắn tên gì, vì vậy chỉ có thể khách khí gọi một tiếng sư huynh.

"Ha, Đồ phế tài như ngươi còn biết ta là sư huynh?"

Tô Dạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, tính khí Tô Dạ cơ bản rất tốt, có thể cho phép ruồi bay bên cạnh, nhưng nếu bay loạn chọc người khác bực mình, vậy thì không thể hạ thủ lưu tình rồi.

Tô Dạ quay lưng với ánh trăng, khách đến không nhìn thấy thần sắc lạnh lùng băng giá trên khuôn mặt Tô Dạ, vẫn tự nói: "Ngươi may mắn nhặt được thần đồng làm đệ đệ, nhưng bản thân ngươi là gì ngươi không biết sao? Đừng trách sư huynh nói chuyện khó nghe, thực ra phế vật vẫn tốt, đừng đế hôm nào đó trở thành phế nhân thì hối hận không kịp!"



Nghe câu này Tô Dạ lại cười lên, những người này đúng là đóa hoa dưỡng trong vòng tròn môn phái, nhiều nhất chỉ dựa vào thân phận ức hϊếp người khác, chuyên nói xấu sau lưng người khác, ức hϊếp người khác.

"Vậy xin sư huynh chỉ cho con đường sáng."

"Coi như ngươi thức thời, tuy là phế vật, nhưng ăn uống không bạc đãi ngươi được, sáng mai ngươi không cần đến chỗ Sư phụ nữa, lý do ngươi tự nghĩ. . . Nhưng nếu sáng mai ngươi xuất hiện lầu các, các huynh đệ khác không dễ nói chuyện như ta đâu~"

Tô Dạ đã tính sẵn trong lòng, biết không cần bản thân ra tay đuổi con ruồi này đi, con đường tự mình chọn có quỳ cũng phải đi hết.

"Không biết sư huynh xưng hô thế nào?"

Trương Trình Đống, chỉ cần ngươi nghe lời, sau này sư huynh bảo kê cho ngươi."

"Đều nghe theo sư huynh."

Cuối cùng Trương Trình Đống nói ý sâu xa: "Vậy Bách sư đệ nghỉ ngơi đi, ngủ đến trưa cũng không ai quản ngươi đâu."

Tô Dạ trở về phòng, vốn không để tâm chuyện Trương Trình Đống uy hϊếp, Tô Dạ chỉ muốn yên tĩnh, bị người khác coi là phế vật coi thường còn được, nhưng bị người khác ức hϊếp thì không thể nhịn, tự có diệu kế có thể mượn dao gϊếŧ người.

Tuy không phải gϊếŧ người thực sự, nhưng tuyệt đối có thể để lại hồi ức sâu sắc cho các đệ tử chính thức, và Trương Trình Đống bị mọi người đùn đẩy coi như gϊếŧ gà dọa khỉ vậy.

Trương Trình Đống về lầu các chưa ngủ luôn, mà uống mấy ly với các đệ tử chính thức khác, những đệ tử này đều đang cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, tuổi cũng không quá mười hai, coi như tư chất không tồi, cũng như Khương Ngọc Thanh nói, căn bản không để tâm vào chính đạo.

"Trương sư huynh, có phải phế vật đó bị huynh dọa sợ tè ra quần rồi không?

"Hừ, coi như hắn thức thời, nếu không ngày mai hắn chỉ có thể nằm một đống trên giường, không thể đi đâu hết!"

Mượn men rượu mọi người bắt đầu nịnh nọt lẫn nhau, nói mấy câu về Tô Dạ rồi bỏ qua, và những câu nói bừa từ miệng những đệ tử chính thức trong cơn say mơ màng ngày càng nhiều, thậm chí còn so sánh cấp bậc của Hoắc Đạt và Bách Sát. . .

Sáng sớm hôm sau Tô Dạ vẫn dậy rửa mặt vào giờ mão, sau đó luyện kiếm như thường lệ, lúc ra ngoài Trương Trình Đống ở một chỗ không xa nhìn chằm chằm hắn, Trương Trình Đống không tin Tô Dạ thực sự nghe lời như vậy, vì vậy đến xem mới yên tâm được.