Chương 85: Ta cũng sẽ không nương tay với các ngươi (1)



Lúc này Lý Xuân Lượng mới từ từ đánh giá lại Tô Dạ, hắn rất nhẹ nhàng đỡ được ông lão rơi từ chỗ hơn chục mét trên cao xuống, có lẽ tu vi cũng không khác hắn cho mấy, trên người cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Phong Thủy Các, đoán chừng là tạp tu vừa mới được phân đến đây?

Mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là khẩu khí của tên nhóc này nghe thế nào cũng thấy như đang răn dạy hắn, nghĩ tới đây Lý Xuân Lượng liền cười ha hả, đệ tử mới tới lúc nào chẳng vậy, cây nhỏ không được tỉa đầu thì sẽ không thẳng, người không được uốn nắn thì sẽ không hiểu nhân tình lý lẽ.

“Ồ, khẩu khí lớn thật đấy! Lão tử luôn đối đãi với tạp tu như thế đấy, ngươi có thể làm được gì, tạp tu mới tới đúng là không hiểu quy củ…”

Lời nói trong miệng Lý Xuân Lượng không có cách nào nói ra được, bởi vì hắn đã bị Tô Dạ chụp lấy hai chân, cắm ngược vào trong mặt đất, hai tay Lý Xuân Lượng đập lung tung về phía Tô Dạ chỉ như đang gãi ngứa.

Phù tu vốn không hề chú trọng việc luyện thể, tố chất thân thể chẳng tốt hơn người bình thường ở điểm nào, chứ đừng nói là so với Tô Dạ, Tô Dạ vốn không cần phải kích phát chế độ mình đồng da sắt mà đã có thể dễ dàng đánh gãy hai tay Lý Xuân Lượng.

Lý Tuyết Tùng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, vội vàng kéo Tô Dạ lại: “Tiểu sư đệ, ngươi chạy mau đi, ở đây có sư tỷ chống đỡ rồi… Ngươi nói xem, sao ngươi lại cứ không động đậy gì thế hả, lát nữa những sư huynh kia tới thì ta cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu.”

Nhìn Lý Tuyết Tùng lại sắp sửa khóc đến nơi một lần nữa, cảm giác phiền muộn trong lòng liền tiêu tan hơn phân nửa, hắn không ngờ rằng ngay cả thời điểm Lý Tuyết Tùng khó tự bảo vệ được bản thân như bây giờ mà vẫn còn nghĩ cho hắn, thực sự là… quá giống Dương Hoa rồi.

Tô Dạ rút Lý Xuân Lượng lên một cách thô bạo như đang nhổ củ cải, sau đó ném qua một bên, Lý Xuân Lượng lăn hai vòng trên mặt đất xong bỗng phát hiện mình không đứng dậy nổi, bởi vì suýt chút nữa đôi chân này đã bị Tô Dạ bóp gãy luôn rồi!

Lý Xuân Lượng muốn há miệng mắng to, nhưng lại phát hiện ra rằng trong miệng mình toàn đất và rễ cây thuốc, dù có nôn thế nào cũng không thể hết sạch được, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được có con gì đó nhỏ nhỏ đang ngọ nguậy trong miệng hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt bị ăn đủ của Lý Xuân Lượng, Lý Tuyết Tùng vừa mới như hoa lê đẫm mưa cũng không kìm được nở nụ cười, sau đó tiếp tục kéo tay Tô Dạ, nhỏ giọng nói: “Lý Xuân Lượng này lòng dạ hẹp hòi lắm, tiểu sư đệ, ngươi vừa mới tới đây mà đã gây ra chuyện lớn như vậy, biết phải làm thế nào bây giờ đây!”

Tô Dạ vốn định trêu chọc một chút nhưng nhìn thấy vẻ mặt thực sự rối loạn của Lý Tuyết Tùng, hắn liền thu lại tâm tình mà an ủi: “Sư tỷ yên tâm, ta sẽ bảo vệ tỷ.”

“Yên tâm sao được, ngươi nói…” Lúc này Lý Tuyết Tùng mới phát giác ra rằng Tô Dạ nói rằng muốn bảo vệ nàng.



Hai gò má Lý Tuyết Tùng hơi ửng hồng, sau đó nhăn nhóc nói: “Tiểu sư đệ, giờ phút này mà ngươi còn có tâm trạng nói đùa!”

Tô Dạ cũng hơi mất tự nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói ra cái câu ‘Ta sẽ bảo vệ tỷ’ này, nhưng nam tử hán nói một thì không phải hai, lời đã nói ra thì còn có thể làm thế nào được nữa.

“Sư tỷ, ta không nói đùa.”

Lý Tuyết Tùng nhìn ánh mắt chân thành của Tô Dạ, liền biết rằng hắn không phải loại người lỗ mãng kia, nhưng mà hắn chỉ là một tên nhóc tạp tu cảnh giới Thôn Khí, lát nữa những sư huynh cảnh giới Ngưng Dịch mà tới thì sẽ không dễ xử lý nữa.

Lý Xuân Lượng đã bắt đầu lôi lệnh bài quán thâu linh uy ra, lệnh bài lóe lên ánh sáng màu bạc theo quy luật, Tô Dạ liếc mắt liền nhìn ra được đây là tín hiệu triệu tập đệ tử trong những tình huống khẩn cấp.

Tô Dạ có thể dễ dàng dùng hồn hải che đậy, nhưng hắn không muốn làm như vậy, bởi vì có những chuyện nhất định cần phải có đông đủ người đến mới có thể nói được, đồng thời còn nói ra cho bằng hết, những chuyện bất công trên đời này rất nhiều, Tô Dạ còn chưa cảm giác mình có thể thoải mái cầm kiếm xông pha một vùng trời.

Nhưng trong mắt Tô Dạ lại không thể chứa nổi bất cứ hạt cát nào, nhất là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn lo lắng của Lý Tuyết Tùng, hắn lại chắc chắn với quyết định tuyệt đối không thể để một người thiện lương như thế bị ức hϊếp, về phần có thể sẽ cạch mặt rạch ròi? Điều đó vốn không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của Tô Dạ.

Mấy ngày gần đây Khương Ngọc Thanh đúng là rảnh rỗi nhàn hạ, bình thường mà nói hai loại đan dược mà môn phái cần nhất chính là Tu Lạc Hoàn và Hồi Linh Đan, đây là loại thuốc phụ trợ không thể thiếu được của cảnh giới Thôn Khí và cảnh giới Ngưng Dịch.

Số đệ tử của Phong Thủy Các có đến hơn một nghìn, điểm giàu có của Phong Thủy Các lại một lần nữa được thể hiện ra ngoài, cứ một tháng mỗi một đệ tử sẽ được phát một viên Tu Lạc Hoàn và một viên Hồi Linh Đan, như vậy thì một tháng cần phải luyện chế ra hơn hai nghìn viên Tu Lạc Hoàn và Hồi Linh Đan.

Mà hơn chục đệ tử ký danh của Khương Ngọc Thanh vốn không đạt được yêu cầu, bọn họ hợp sức lại cũng chỉ có thể hoàn thành được một nửa nhiệm vụ đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi, số còn lại vẫn phải cần Khương Ngọc Thanh từ từ luyện chế.

Mà Khương Ngọc Thanh còn muốn nghiên cứu những loại đan dược cao cấp hơn, đó là loại đan dược mà những trưởng lão và chưởng môn có cảnh giới từ Hóa Tinh trở lên cần, cho dù độ khó và xác suất luyện chế thành công cũng không dễ dàng như luyện chế Tu Lạc Hoàn và Hồi Linh Đan, nhưng ở phương diện này không một ai có thể thay thế được Khương Ngọc Thanh, cho nên mỗi tháng Khương Ngọc Thanh đều rất nâng niu hai ngày rảnh rỗi khó có được này.

Nhưng giờ thì khác, một tháng này Tô Dạ lại luyện chế ra được một nghìn viên Tu Lạc Hoàn và Hồi Linh Đan, tốc độ quá nhanh khiến cho Khương Ngọc Thanh cũng phải không ngừng tặc lưỡi, lần này ông có thể có đầy đủ thời gian để nghiên cứu hoàn thiện việc luyện chế ra những loại đan dược cao cấp hơn kia rồi.



Hiện giờ tâm trạng của Khương Ngọc Thanh chính là uống nước nóng ngâm lúa mạch cũng có thể cảm nhận ra được hương vị của Bích Loa Xuân, đám đệ tử ký danh nhận lấy kí©h thí©ɧ cũng được hay khích lệ cũng được, tóm lại cũng bắt đầu biết cần cù chăm chỉ gắng sức chịu cực rồi.

“Sư phụ không hay rồi!”

“Lão tử vẫn còn đang yên lành! Nói linh ta linh tinh trù ẻo gì đấy?”

“Bách Gia… Bách sư huynh không xong rồi!”

Ầm một tiếng, Khương Ngọc Thanh cũng không chú ý đến sự thất thố của mình, túm lấy đệ tử, sắc mặt thay đổi cực lớn: “Đệ tử thân truyền của lão phu làm sao!”

Đệ tử thì cũng thôi đi, lại còn phải nhấn mạnh là đệ tử thân truyền, thế nhưng hiện giờ Bách Gia Tô cũng là thịt trong tim Khương Ngọc Thanh rồi, chuyện của Bách Gia Tô kia, Khương Ngọc Thanh không thể không quan tâm.

“Sư phụ! Bách sư huynh và các sư huynh đệ trông coi dược địa xảy ra xung đột rồi!”

Khương Ngọc Thanh hơi hí mắt, tiếp tục hỏi: “Nói cụ thể cho lão phu nghe xem.”

“Bách sư huynh đánh người ta rồi!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Bách sư huynh triệu tập tạp tu lại nói muốn kiểm tra sổ sách, ngoại trừ bổng lộc mỗi tháng của các đệ tử, còn cả…”

“Hết rồi?”

“Hình như hết rồi ạ…”