Chương 45: Tìm mami…

Giai Tề vừa Photo Shop, thỉnh thoảng lại nhìn sang cửa sổ game, nhân vật của Bạch Sâm vẫn đứng yên không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.

“Sao lại đi lâu thế này…”

Cô cảm thấy kì lạ, gọi điện thoại cho Bạch Sâm, Bạch Sâm cũng không đánh.

“… Chẳng lẽ đánh nhau với bạn gái trước của Lâm Nhược Quân?” Mép môi Giai Tề giật giật, vừa lắc lắc đầu bỏ đi suy đoán của mình: “Không thể nào, với tính cách của Bạch Sâm thì…”

Bỗng nhiên, nhân vật trong trò chơi của Bạch Sâm giật giật.

Giai Tề: “!”

【 Nhóm 】 Thượng Vũ: Cuối cùng cậu cũng về rồi, nói tiếp nào, mau mau kể cho tớ nghe chuyện bạn gái trước của Lâm Nhược Quâ đi kaka.

【 Nhóm 】 Sâm Sâm nha đầu: Giai Tề, Bạch Sâm đâu rồi?

【 Nhóm 】 Thượng Vũ:?! Bạn là ai vậy?!

【 Nhóm 】 Sâm Sâm nha đầu: Tôi là Lâm Nhược Phi, thôi, đợi tôi gọi điện thoại cho cô rồi tính.

Giọng điệu của đối phương có phần lo lắng, Giai Tề cũng cảm thấy kì lạ, đúng lúc điện thoại vang lên, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng Lâm Nhược Phi: “Alô? Giai Tề phải không? Hồi nãy Bạch Sâm có nói cô ấy đi đâu không? Bây giờ chẳng thấy cô ấy đâu, điện thoại thì để trên bàn rồi.”

Giai Tề ngẩn người, vội vàng nói: “Hồi nãy cậu ấy đi bắt điện thoại, sau đó nói là bạn gái trước của Lâm Nhược Quân gọi, muốn đến nhà mấy anh trả lại chiếc nhẫn!”

Lâm Nhược Phi nhíu mày: “Được, tôi rõ rồi.”

Giai Tề nói: “Sao Bạch Sâm lại biến mất?! Cậu ấy không sao chứ?!”

“… Cô yên tâm đi, không có gì đâu. Đừng lo lắng quá, có gì tôi sẽ gọi điện thoại báo với cô.” Lâm Nhược Phi chợt dừng lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Giai Tề mấp máy môi: “Cảm ơn.”

Hiếm khi hai người nói chuyện lâu như vậy mà không cãi nhau tí nào, thế mà nguyên nhân lại không vui vẻ gì, ba anh em họ Lâm về nhà thì phát hiện Bạch Sâm biến mất, bảo vệ ở cửa cũng bị đánh bất tỉnh, cửa mở toang.

Ba người sau khi trở về không bao lâu dì Mẫn cũng trở về, dì Mẫn nói mình nhận điện thoại nghe nói con mình tông xe mới vội vội vàng vàng đi bệnh viện, kết quả phát hiện căn bản không có chuyện đó,cho nên nhanh trở về nhưng không kịp.

Lâm Nhược Tiêu cùng Lâm Nhược Phi vừa nhìn thấy tình huống này sắc mặt tựu đen, Lâm Nhược Tiêu lập tức gọi điện thoại bắt đầu người liên lạc, mà Lâm Nhược Phi tiến gian phòng bên trong xung quanh tìm manh mối.

Lâm Nhược Phi chạy xuống lầu, thấy Lâm Nhược Quân cau mày, hiển nhiên cũng đã biết chuyện Bạch Sâm biến mất, Lâm Nhược Phi nói: “Vừa rồi Bạch Sâm và Giai Tề đang chơi game, Giai Tề nói cô ấy đi bắt điện thoại, nói là bạn gái trước của Nhược Quân đem trả lại nhẫn… Sử dụng chiêu này chỉ có thể là Trịnh Hi.”

Lâm Nhược Tiêu yên lặng gật đầu: “Nghe bảo vệ miêu tả thì đúng là đám người của Trịnh Hi.”

Lâm Nhược Quân nói: “Mami bị Trịnh Hi bắt cóc?”

Lâm Nhược Phi nói: “… Ừm.”

Lâm Nhược Quân lại rất tỉnh táo, nói: “Vậy sao.”

Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài, Lâm Nhược Phi ngăn cản anh: “Nhược Quân, em muốn đi đâu?”

Giọng nói Lâm Nhược Quân vẫn bình tĩnh như thế: “Tìm mami?”

Lâm Nhược Tiêu cũng đứng lên, đứng trước mặt Lâm Nhược Quân, nói: “Anh đã phái người đi tìm bọn Trịnh Hi rồi, em đừng đi lung tung, anh biết em rất quan tâm Bạch Sâm, nhưng điều kiện trước tiên để tìm cô ấy là phải đảm bảm cho sự an toàn của chúng ta đã.”

Lâm Nhược Phi cũng nói: “Đúng vậy, sao khi không Trịnh Hi lại bắt Bạch Sâm làm gì? Chẳng phải liên quan đến chúng ta sao? Em không nhớ quan hệ giữa chúng ta và Trịnh Hi rất phức tạp sao… Haiz, tốt nhất là em đừng xúc động mà làm việc theo cảm tính.”

Lâm Nhược Quân nhìn hai người bọn họ, nói: “Đây không phải là làm theo cảm tính, Bạch Sâm là mẹ của chúng ta mà.”

Lâm Nhược Phi đầy dấu chấm hỏi: “Như vậy thì liên quan gì?”

Lâm Nhược Quân nói: “Bạch Sâm là mẹ, em là con, con đi tìm mẹ, khó khăn cũng là chuyện bình thường, chẳng phải sao?”

Lâm Nhược Phi: “…”

“Không được! Em đang nói nhảm gì vậy, chẳng hiểu em đang nói gì cả?”

Lâm Nhược Quân nghiêm túc nói: “Em là trẻ con, bởi vậy nói chuyện không cần logic!!!”

Nói xong anh liền đi ngang qua Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Tiêu, chạy nhanh ra ngoài, Lâm Nhược Phi đứng đằng sau kêu to: “Em mà cũng biết “Logic” sao!!! Bạch Sâm nói không sai tí nào, em đúng là nghịch tử mà!!!”