Chương 21

†***†***†***†***†***†***†***†***†***†

Mái nhà nghi ngút khói , bên trong bếp Lê đang xào rau. Cám đứng một bên học hỏi cách nấu ăn, nàng muốn nấu cho Lê thưởng thức. Hoa Liễu thì chăm sóc mấy chậu hoa ngoài vườn, ái nhân của nàng đang ngủ nha. Tấm bảo rằng buồn ngủ nên vào phòng rồi, không ai quấn lấy nàng nên cũng rảnh rỗi.

Hoa Liễu ngắt bỏ những lá hoa ngã màu vàng, rồi bỏ bớt số hoa đã tàn. Nàng nhìn vào nhà suy nghĩ một tí, Tấm ngủ cũng lâu rồi theo lẽ phải nên dậy mới đúng. Hoa Liễu cảm thấy có gì đó không ổn, nàng cất bình nước tưới hoa rồi vào nhà. Hoa Liễu mở cửa phòng ra nhìn đến người đang nằm trên giường, Tấm đang ngủ thỉnh thoảng lại nhíu mày dường như khó chịu lắm. Hoa Liễu nhìn cô hơi cắn môi, mà đôi môi đã không còn hồng nhuận. Trên thái dương từng giọt mồ hôi lăn xuống, hơi thở có chút bất ổn.

Hoa Liễu sờ lên trán cô phát hiện rất lạnh, phong hàn rồi lại lạnh thế này. Nàng tay chân luống cuống chạy ra ngoài , vào phòng bếp đun nước nóng, rồi lấy khăn mặt vội vã đem nước nóng vào. Trong khi hai người kia không biết gì nhìn nàng chạy loạn, Hoa Liễu trước khi vào phòng bỏ lại một câu.

"Tấm bị phong hàn Lê tìm giúp dì ít thảo dược, nấu xong đem vào phòng giúp dì".

Lê mất một lúc mới hoàn hồn vội vã chạy ra ngoài, muốn tìm thảo dược thì phải về nhà thôi. Cám đi vào bếp nấu tí gừng ấm và cháo trắng, những món này Lê đã dạy nàng làm qua. Cám đẩy cửa vào thì đỏ mặt, nàng lập tức nhắm mắt lại, nàng đứng đó không biết nên làm sao.

"Con để đó đi". Hoa Liễu thấy nàng liền nói.

"Ân". Cám để xuống bàn vội rời khỏi phòng.

Khi đóng cửa lại mặt nàng càng đỏ hơn, nàng vào không đúng lúc nha. Hoa Liễu đang giúp Tấm lau người, nàng hơi nhíu mày nhìn cửa đóng lại. Áo của Tấm đã bị nàng cởi ra lộ ra đôi nhũ phong tuyết trắng, cũng may nàng nghiêng người nên Cám không thấy rõ lắm. Hoa Liễu đứng lên đi đến khóa cửa lại, như thế này mới yên tâm được.

Nàng cởi ra quần dài của cô, tiết khố màu trắng đập vào mắt nàng. Hoa Liễu tự nói với bản thân phải kiềm chế, cô đang bị bệnh nga. Khi tay nàng lau đến chân cô thì có âm thanh tràn ra, Hoa Liễu thân mình hơi run rẩy một tí. Tấm hơi cử động khép chân lại, trong lúc mơ màng cô có cảm giác khác lạ.

Tấm cố mở ra mí mắt nặng trĩu, cảm thấy thân thể rất lạnh bị thứ gì đó ấm áp chạm vào. Tấm mông lung nhìn về phía trước, khi hình ảnh hiện rõ là nàng thì Tấm mỉm cười. Cô muốn nâng tay lên chạm vào má nàng nhưng không được, tay cô nặng quá như bị buộc sắt vào vậy. Môi hé mở hơi thở nóng như lửa tràn ra , cổ họng có chút đau rát.

"Dì".

Âm thanh nhu nhiễn gọi một tiến khiến người muốn phạm tội, cơ thể cô yếu ớt tựa như cánh hoa trong gió. Hoa Liễu là bị chấn động rồi, quyến rũ như thế, lại mị hoặc như thế. Nàng nuốt ngụm nước bọt, cố áp chế cảm xúc đang dâng trào. Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển tách đùi cô ra lau nhẹ, tâm nàng như có gì đó thúc giục nên tiến xa hơn.

"A Liễu ".

Lại âm thanh mền nhũng phát ra, khiến lòng nàng không kìm được nữa. "A Liễu " hai từ này được Tấm gọi lại khiến lòng nàng ngọt ngào, khác xa với những gì A Nô đã gọi. Cảm giác hắn gọi tên khiến nàng vô cùng phản cảm, nhưng Tấm thì lại mang cho nàng hạnh phúc .

Hoa Liễu kề sát lại hôn lên môi Tấm rồi tách ra, nụ hôn như vỗ về an ủi. Tấm nhìn nàng chăm chú , nhìn nàng vì mình mà lo lắng chăm sóc. Đến khi phát hiện trên người mình không mặc gì cả, cô trở nên ngượng ngùng mà khép chân lại.

"Mở ra đi dì muốn giúp con lau người". Hoa Liễu chạm vào đùi cô lay lay.

"Không sao con tự làm ". Tấm muốn ngồi dậy nhưng không cử động nổi.

"Ngoan không được cố sức, con đang bị bệnh, ngoan mở chân ra". Hoa Liễu đẩy nhẹ một cái, Tấm vừa mới nhấc lên một tí đã nằm bẹp xuống giường.

Tấm đành ngoan ngoãn mà mở chân ra , khi khăn ấm chạm vào nơi đoá hoa khiến Tấm run rẩy. Hoa Liễu sợ Tấm lạnh , nên nhanh chóng lau người thay y phục cho cô. Hoa Liễu xuống giường lấy chén cháo Cám đã nấu, nàng đến bên giường ngồi xuống.

Hoa Liễu mυ"ŧ một muỗng thử độ nóng rồi mới đút cho Tấm, cháo nấu cũng không tệ. Tấm mở miệng nuốt cháo một cách khó khăn, cổ họng của cô rất đau. Tấm che miệng lại muốn ho, cổ họng nóng rát còn ngứa nữa. Hoa Liễu nâng tay giúp cô vuốt ngực, Tấm vẫn che miệng hô hấp khó khăn.

Ăn xong cháo Hoa Liễu lấy chén gừng ấm cho Tấm, khi uống vào bỗng thấy người ấm hơn một chút. Trên người cô được nàng bọc một cái chăn thật dày, cơ thể vì uống gừng nóng đã ấm áp hơn. Tấm cạ cái mũi vào trong chăn, rồi kéo chăn che khuất nữa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ngó nghiêng nhìn nàng. Hoa Liễu bật cười với bộ dạng đáng yêu của cô, nàng đứng lên muốn don dẹp mọi thứ.

Hoa Liễu đem đồ xuống bếp nhìn một vòng không thấy Cám đâu cả, chắc là đến nhà Lê rồi. Nàng muốn đến nhà Lão Quan lại thấy Lê chạy về, trong tay cầm một ít lá thuốc.

"Thảo dược còn ít ngày mai con hái thêm ". Lê đưa thuốc cho Hoa Liễu.

Hoa Liễu cầm lấy nhìn mấy cây thuốc trong tay, nàng muốn nhớ để sau này tự tìm. Cây ma hoàng, hạnh nhân, quế chi, cam thảo, những cây thuốc này kết hợp rất hiệu quả. Hoa Liễu đem chúng rửa sạch rồi đi sắc thuốc, nấu đến còn lại một chén.

Hoa Liễu cầm chén thuốc đi ra thì Cám chạy về, rồi nắm tay Lê kéo kéo vào phòng. Hoa Liễu nhíu mày nhìn hai người vào phòng, không biết làm cái gì nữa. Nàng đem thuốc vào cho Tấm, khi đến gần Tấm đã ngủ.

"Tấm dậy uống thuốc rồi hãy ngủ". Hoa Liễu lay lay vai cô.

"Ưm". Tấm dụi mắt mơ màng nhìn nàng.

Hoa Liễu đặt chén thuốc lên bàn, rồi nâng tay đỡ cô ngồi dậy. Hoa Liễu lấy gối kê vào lưng cô làm đệm, Tấm dựa vào gối xoa xoa mắt. Hoa Liễu lấy thuốc đưa cho Tấm, nhưng Tấm lại lắc đầu.

"Sao vậy ". Hoa Liễu lo lắng hỏi.

"Khó uống lắm ". Tấm chu môi làm nũng.

"Uống đi dì lấy kẹo đường cho con". Hoa Liễu đưa chén thuốc cho Tấm, muốn đứng lên.

"Không cần con không muốn kẹo đường, con muốn ăn cái khác ". Tấm nắm lấy tay nàng kéo lại.

Hoa Liễu nhìn Tấm một hơi uống hết chén thuốc, cô để chén thuốc lên bàn rồi chép miệng nhìn nàng. Hoa Liễu chưa hiểu gì ,đã bị đôi tay trắng nõn vòng lấy kéo xuống. Nàng mở to mắt nhìn gương mặt kề sát của cô,môi chạm vào phiếm mềm mại. Đầu lưỡi cô luồn vào theo kẽ hở môi nàng, mang theo mùi vị của thuốc.

Hoa Liễu ánh mặt mắt dịu xuống, đưa tay ôm lấy cô đáp lại nụ hôn. Đầu lưỡi được cô vuốt ve đầy ôn nhu,mùi vị thuốc cũng đâu có khó uống. Hoa Liễu thật hết cách với cô ngốc này, thật là biết cách làm nũng.

Khi còn đang chìm đắm trong nụ hôn, Hoa Liễu nghe tiếng mở cửa. Hai bóng người cứng nhắc đang nhìn nàng, ánh mắt mở to vô cùng kinh ngạc. Hoa Liễu hơi nhíu mày ,nhưng một giây sau mi tâm thả lỏng. Hoa Liễu nhắm mắt lại chuyên tâm hôn Tấm, cánh cửa cũng dần khép lại.

Nụ hôn triền miên đến khi nàng không thở nổi mới tách ra, sợi chỉ bạc óng ánh cũng từ từ đứt ra. Hoa Liễu ổn định hô hấp, nàng nâng tay vuốt ve má cô. Tấm hưởng thụ cọ cọ tay nàng, ánh mắt có chút mệt mỏi.

"Con ngủ đi dì ra làm việc nhà ". Hoa Liễu nói xong thì đứng lên.

Nàng đỡ Tấm nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cô. Tấm nắm lấy chăn mi mắt dần sụp xuống, nàng cúi xuống hôn lên trán cô. Hoa Liễu thở dài một hơi cầm chén thuốc mở cửa ra ngoài, nàng đi ngang qua hai người đang ngồi trên bàn. Không nói gì mà tiến vào bếp đặt chén lên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

Hoa Liễu nhắm mắt lại, khi mở ra ánh mắt tràn đầy kiên định. Lòng nàng không hề sợ hãi, không cần biết miệng lưỡi thế gian như thế nào nữa. Hoa Liễu mỉm cười bước ra khỏi bếp, nàng tiến lại ngồi lên ghế bàn khách.

Lão Quan im lặng nhìn Hoa Liễu ngồi xuống, cảnh tượng lúc nãy khiến ông kinh sợ. Không ngờ rằng ,con gái nuôi lại cùng nữ nhân trước mặt có quan hệ như thế. Nếu không nhờ chuyện của Lê ông đã phẫn nộ đến dường nào, ông không biết nên chấp nhận mối quan hệ này hay không.

Vương thị thì bình tĩnh hơn ông nhiều, không phải bà không nhìn ra điều này. Lúc đó bà cho là thân thiết nên mới thế, không ngờ lại là phát sinh tình cảm. Lê cùng Cám ở bên nhau thì cũng được, nhưng Hoa Liễu cùng Tấm thì quá chênh lệch rồi. Hoa Liễu lớn hơn Tấm đến 13tuổi, lại là mẹ kế của cô,chuyện này thật khó chấp nhận. Mặc khác nhìn sắc mặt của chồng bà thì lại sợ không bình tĩnh nổi, trải qua chuyện của Lê chồng bà đã thay đổi rất nhiều.

"Bao lâu rồi ". Lão Quan âm thanh bất đắc dĩ thốt lên.

Hoa Liễu không trả lời, nàng tự rót trà cho mình. Nhấp một ngụm trà thưởng thức vị thanh ngọt, đôi mắt híp lại đúng là ái nhân chọn trà ngon. Hoa Liễu đặt chung trà xuống, mỉm cười nhìn Lão Quan.

"Rất sâu nặng ". Hoa Liễu không trả lời bao lâu, nhưng ba chữ này cũng đã đủ hiểu.

Lão Quan đưa tay xoa thái dương ,đầu ông bắt đầu đau rồi đây. Ông vừa muốn ngăn cản vừa muốn thừa nhận, ông có điều băn khoăn trong lòng. Ông sợ một khi ngăn cản Tấm lại xảy ra chuyện thì sao,Lê đã một lần bị ông tổn thương, ông không muốn chuyện không hay xảy ra với Tấm.

"Ngươi đã từng nghĩ chưa ". Lão Quan thở dài nói.

"Đã từng ". Hoa Liễu đáp lời rất nhanh.

"Ngươi không sợ ". Lão Quan ngạc nhiên nhìn Hoa Liễu, rõ ràng lúc trước rất nhát gan.

"Sợ cái gì, sợ mọi người chỉ trích, sợ ánh mắt của thế gian. Lúc trước ta từng sợ hãi không dám đối mặt, ta đã khiến Tấm tổn thương rất nhiều. Dù sao khi mang thai Cám chịu khinh bỉ cũng đã quen, có cái gì mà sợ nữa chứ". Hoa Liễu tay đan vào nhau để trên bàn nói.

"Nhưng nếu Tấm hối hận thì sao". Lão Quan đưa ra cái giả thuyết.

"Sẽ không ". Hoa Liễu lần nữa khẳng định. "Đã thuộc về nhau".

Lão Quan như hóa đá khi nghe Hoa Liễu nói câu này, vậy là cả hai đã là quan hệ đến như thế rồi sao. Nhưng nếu để người ngoài biết được tầng quan hệ này, cả hai sẽ bị tổn thương. Lão Quan đặt tay lên trán vô ý vò tóc, rồi lại thở dài ngao ngán.

"Ta không biết nói sao,nhưng nếu mọi người biết thì ...". Lão Quan không biết hậu quả thế nào.

"Ngay cả hoàng tử cũng không làm gì thì họ có tư cách sao, ta không cần họ phải hiểu chuyện này. Ta cũng không cần họ đồng ý, lời của họ không mang đến cho ta hai chữ hạnh phúc ". Hoa Liễu nhếch môi cười khinh thường.

"Chuyện các người ta không quản". Lão Quan xua tay không muốn quan tâm, nếu hoàng tử không quản ông cần gì hấp tấp.

Hoa Liễu cũng thật không cần ông quan tâm, dù ngăn cản thì làm được gì. Nàng không phải Hoa Liễu ngày trước nhút nhát đầy sợ hãi, trải qua bao nhiêu chuyện lòng nàng đã vững chắc rất nhiều. Nàng yêu Tấm nên sẽ giữ cô bên mình, ai cũng đừng mong đem cô đi.

Trời đã tối mịt, gió bên ngoài rất lớn có lẽ sẽ mưa. Lê cài thanh cửa lại rồi đi vào phòng, Cám đang nằm trên giường trùm chăn kín mít. Lê thổi nến rồi leo lên giường, Cám đưa tay ôm lấy eo cô. Bên ngoài gió vẫn thổi rất mạnh, âm thanh xào xạc của cây vang lên. Lê vui mừng ngày mai sẽ tìm được nhiều thuốc đây, sau khi mưa xong thực vật sẽ tươi tốt hơn.

"Chị đang nghĩ gì đó ". Cám phồng má tỏ vẻ hờn dỗi. "Còn nhớ nữ nhân kia à".

"Đâu có ". Lê vội chối cãi mình đâu có nhớ tới cô ta,chỉ là đυ.ng trúng rồi xin lỗi thôi mà. Nhớ đến lúc nãy nàng kéo vào phòng giận dỗi hazzz.

"Còn chối nãy giờ chị có thèm ôm em đâu, hứ nhớ người ta thì đi theo luôn đi". Cám bĩu môi buông tay đang ôm Lê ra.

Nàng tức giận xoay lưng với cô không thèm nói chuyện nữa, giỏi lắm nằm bên nàng mà nhớ thương người khác. Cám từ giận hờn chuyển thành ủy khuất, hốc mắt đỏ lên thút thít. Lê nghe thấy ôm lấy nàng từ phía sau, dùng sức đè lên người nàng.

"Chị không có nghĩ nha ,chị đang nghĩ ngày mai hái thuốc cho Tấm ". Lê nhìn vào mắt nàng, cúi xuống hôn lên má nàng.

"Vậy cũng không được ,không cho chị nghĩ đến ai hết ". Cám lại phồng má kháng nghị.

"Chị không nghĩ ai hết chỉ nghĩ về em thôi ". Lê đang vui vẻ vì nàng là đang ghen.

Cám hừ nhẹ nhưng trong lòng rất ngọt ngào, trái tim cũng mềm nhũn ra. Đưa tay ôm lấy cô kéo xuống, đôi môi dán vào nhau. Ánh mắt Lê sáng lên tay mò vào áo nàng xoa nhẹ, tiếng than thở phát ra. Cám nâng người để Lê dễ dàng cởϊ áσ, bàn tay mát lạnh xoa lêи đỉиɦ nhạy cảm.

Cám có chút run rẩy, hơi thở xen lẫn âm thanh rêи ɾỉ. Từng âm thanh đánh thẳng vào lòng Lê,khiến cô càng thêm kích động. Hai cơ thể trơn bóng thϊếp chặt vào nhau ,mềm mại đè ép mềm mại. Lê đưa tay vuốt ve thân thể nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. Da thịt nàng trắng mịn sờ thật thoải mái, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Đột nhiên Cám nắm lấy tay cô ,nhẹ xoay người đè lên người Lê. Môi nàng khẽ mỉm cười, kề sát tai Lê nói nhỏ.

"Tới lượt em ".

Lê chưa kịp tiêu hóa câu này thì cả cơ thể run rẩy, chân không tự chủ kẹp lại nhưng bị một chân ngăn cản. Cám mỉm cười càng sâu, động tác cũng nhanh hơn. Tiếng hít thở nặng nề tràn ra ,trong không khí tràn đầy ái mụi.

Sáng hôm sau không biết ai sẽ bị cười nhạo đây.

Trong một phòng khác Hoa Liễu đang ngồi trên giường nhìn Tấm, cô ngủ rất say chắc rất mệt mỏi. Nàng cứ ngồi như thế rất lâu rồi, lưng cũng có cảm giác mỏi. Nhìn gương mặt tuyệt sắc ai cũng thầm muốn, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn. Nàng có được tình yêu của Tấm, có được thứ người khác không thể có được.

Hoa Liễu thổi nến nằm xuống kéo chăn đắp lên người, theo thói quen chui vào lòng Tấm. Tuy đang ngủ say nhưng cô cảm nhận hương vị của nàng, đôi tay dang ra ôm lấy nàng. Hoa Liễu ngẩng lên hôn lên môi cô,rồi cọ cọ tìm vị trí thoải mái trong lòng cô nhắm mắt lại.

Lúc đang mơ màng ngủ nàng thấy gì đó lành lạnh, mở mắt ra đã thấy một cái đầu vùi vào ngực nàng. Hoa Liễu vội đưa tay ôm lấy cái đầu đó đẩy lên, gương mặt nàng đỏ ửng. Tấm mờ mịt nhìn nàng, đôi môi chép chép. Hoa Liễu không nhìn thấy gương mặt Tấm, chỉ đưa tay chạm vào bóng đêm. Ngón tay chợt ẩm ướt nóng hỏi, Hoa Liễu rút ngón tay về.

Trên ngực lại lành lạnh, cái lưỡi đang chọc ghẹo điểm phấn hồng. Hoa Liễu đè nén âm thanh, nàng đưa tay ôm lấy đầu cô siết chặt. Không được cô đang bị bệnh, vận động thế này sẽ rất mệt mỏi. Hoa Liễu ôm lấy đầu cô định đẩy ra, nhưng lại thấy cô im lặng.

Ngủ rồi sao.

Hoa Liễu nâng người dậy đỡ cô nằm xuống giường, nhìn lại vạt áo trống trơn. Sờ đến ướŧ áŧ nơi ngực mặt càng thêm đỏ,cái yếm của nàng không biết nằm đâu rồi. Hoa Liễu định đứng lên thì Tấm ôm lấy nàng, cả cơ thể quấn nàng như bạch tuộc. Hoa Liễu đành nằm xuống giường , kéo áo lên cột lại, ngủ thế này vậy.