Tần Ca

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm Tần Chiêu Tương Vương thứ bốn mươi tám, tức năm 260 TCN, tháng giêng, Tần Thuỷ Hoàng sinh ở kinh đô Hàm Đan Triệu quốc, là trưởng tử của Tần Trang Tương Vương Tử Sở. Tần Thuỷ …
Xem Thêm

Chương 1: Ngàn năm
Năm

Tần Chiêu Tương Vương thứ bốn mươi tám, tức năm 260 TCN, tháng giêng, Tần Thuỷ Hoàng sinh ở kinh đô Hàm Đan Triệu quốc, là trưởng tử của Tần Trang Tương Vương Tử Sở.

Tần

Thuỷ Hoàng

họ

Doanh tên

Chính,lại

vì

sinh ra

lúc cha

là

Trang Tương Vương còn đang làm con tin tại Triệu quốc, cho nên cũng xưng Triệu Chính.

Năm 251 TCN,

Tần Chiêu Tương Vương băng hà, thái tử An Quốc Quân kế vị, xưng là Tần Hiếu Văn Vương, lập Tử Sở làm thái tử.

Nhưng Tần Hiếu Văn Vương tại vị vẻn vẹn chỉ ba ngày liền tạ thế, Tử Sở kế vị, đón về nhi tử Doanh Chính làm con tin tại triệu quốc đã nhiều năm, bài trừ dị nghị của mọi người lập hắn làm thái tử. Vì muốn bù đắp những khổ sở hắn đã phải chịu bao năm ở Triệu quốc, Tử Sở lúc tại vị cái gì có thể cho hết thảy đều cho nhi tử Doanh Chính của mình.

Năm 247 TCN, quân

Tần

đại

bại

ở HàmCốc Quan,

ngày

Bính

Ngọ tháng năm,

Tần Chiêu Tương Vương băng hà, trước khi chết uỷ thác cho Lữ Bất Vi, đưa Doanh Chính năm ấy mười ba tuổi lên kế vị.

Thế

nhưng mặc dù Doanh Chính đã kế vị, hắn vẫn chưa thể chính thức nắm lấy thực quyền, lúc ấy hắn chỉ là một con rối nho nhỏ. Chân chính hành sử hoàng quyền có 3 người, một là mẫu hậu Triệu Cơ của hắn, hai là Trường Tín Hầu Lao Ái, cuối cùng là trọng phụ Lữ Bất Vi.

Bởi vì quan hệ với Triệu Cơ, Lao Ái nhanh chóng nắm giữ đại quyền, tình thế chính trị lúc đó trởi nên cực kỳ vi diệu. Không chỉ dân chúng, ngay cả văn võ đại thần trên triều lúc ấy cũng không biết là nên nịnh nọt Lữ Bất Vi, hay là nên lấy lòng Lao Ái. Bên cạnh Lao Ái cũng tụ tập một nhóm lớn văn võ quan viên, bọn hắn thừa dịp Lữ Bất Vi dẫn quân đi đánh Nguỵ quốc, hiến kế với Lao Ái, muốn nhân cơ hội này làm suy yếu hẳn thế lực của Lữ Bất Vi.

Mà lúc

này không

hề có

ai

chú ý

đếnTần Vương Doanh Chính vừa mới cử hành lễ gia quan.

Lại

nói, nhi tử của thiên tử hay chư hầu, phần lớn thì năm mười chín tuổi thì cử hành lễ gia quan, mà Tần Vương Doanh Chính lại đến năm hai mươi hai tuổi mới cử hành.

Lễ

gia quan

biểu

thị

từ nay hắn có thể một mình nắm giữ quyền lực cao nhất, tự mình hành sử vương triều, đây là điều mà những kẻ kia không muốn nhìn thấy. Đặc biệt trên lễ gia quan hôm đó lại có một màn, càng làm cho một đám người cảm thấy không thể để thanh niên đang dầy dần thể hiện khí phách này nắm được quyền lực.

Lúc

ấy

là

sau

lễ

gia quan, phương sĩ Từ Phúc phi thường có danh khí khắp các quốc gia được mời đến dự đoán vận mệnh của Tần quốc, sau khi nhìn thấy người ngồi ở ngôi cao trên đại điện liền quỳ xuống đất vái ba cái dập đầu chín lần, đứng dậy rồi không nói thêm một lời lập tức xoay người rời đi, để lại vô số phỏng đoán.

Tháng tư năm Tần Vương Doanh Chính thứ chín, vào ở Kỳ Niên Cung. Lao Ái dần dần đã nhận ra động tĩnh của vị thượng vị giả (người trên thượng vị), hắn biết rõ nếu Doanh Chính cầm quyền, người đầu tiên bị diệt trừ sẽ chính là mình. Bởi vì không một vị thượng vị giả nào có thể dung hạ được một kẻ tư thông với mẫu hậu của mình, thậm chí còn sinh hạ hài tử.

Dự

liệu

được tương lai

ắt

có một

ngày

sựviệc

sẽ bại

lộ, Lao

Ái

bí quá hoá liều,

muốn thừa dịp Lữ Bất Vi không có trong triều mà soán vị. Hắn đánh cắp thân vương tỷ cùng thái hậu tỷ, ra chiếu lệnh “ Vệ binh huyện tốt, cung kỵ, nhung địch quan công, điều người, tiến đánh Kỳ Niên Cung.”

Sớm đã chuẩn bị vẹn toàn, Tần Vương Doanh Chính lệnh cho Xương Bình Quân triệu tập quân đội trấn áp phản loạn, hai bên kịch liệt giao chiến, Lao Ái bại trận đào vong.

Tần Vương phát lệnh truy nã trên toàn quốc, treo giải thưởng lớn lùng bắt Lao Ái. Không bao lâu sau, Lao Ái bị bắt tại Hảo Trĩ, chịu cực hình ngũ mã phanh thây.

Lao

Ái âm mưu bại lộ, liên luỵ đến Lữ Bất Vi, Tần Vương hạ lệnh điều tra. Tháng mười năm thứ mười, Tần Vương Doanh Chính dùng tội danh Lữ Bất Vi cùng loạn thần Lao Ái có liên quan, miễn chức tướng quốc của hắn, nhưng phong làm Văn Tín Hầu, thực ấp mười vạn hộ, cho hắn trở lại Hà Nam hưởng thụ phú quý.

Nhưng trong thời gian một năm Lữ Bất Vi ở Hà Nam lại thường có tân khách cùng sứ giả các quốc gia chư hầu phái đến, Doanh Chính lo lắng lâu ngày sẽ phát sinh biến cố mới, liền hạ lệnh cho Lữ Bất Vi dời đến đất Thục (Tứ Xuyên). Ý thức được Tần Vương Doanh Chính đã muốn đưa mình vào tử địa, Lữ Bất Vi uống rượu độc tự sát.

Ngắn

ngủi hai năm thanh

trừ

hai thế

lực lớn là Lao Ái cùng Lữ Bất Vi, nắm vững được quyền lực trong tay, Doanh Chính đã cho người dân thấy tài cán cùng năng lực của hắn, cũng làm cho các quốc gia ý thức được vị quân vương trẻ tuổi của Tần quốc này không thể coi thường.

Khi

hết

thảy đều

đã trần ai

lạc

định,

Tần Vương Doanh

Chính đi đến nơi đã lâu không bước vào – tẩm cung của thái hậu.

……..

Cung điện

phồn hoa năm xưa

giờ đã trởnên tiêu điều, không

có

ca

múa trợ hứng, cũng không có nội thi cung nga đông đúc hầu hạ, là cây khô vàng rơi đầy sân không người quét dọn.

Trước kia đến tẩm cung phụng dưỡng thái hậu là chuyện mọi người tranh đoạt, hiện tại người người đều e muốn tránh còn không kịp.

Mang theo

thị vệ tuỳ

thân đi

vào

tẩm cung, Doanh

Chính

lạnh

lùng

nhìn

phụnhân đang

đùa vui

với hai

hài

tử

trên giường.

Nữ nhân đã từng mỹ diễm thiên hạ, hiện tại cư nhiên lại hệt như một thôn phụ bình thường, tuy rằng trên thân khoác hoa cung phục hoa lệ, nhưng dung nhanh sớm đã không còn. Lần cuối cùng thấy nàng là lúc nào? Hình như là hai năm trước, trong lễ gia quan của mình, sau đó nàng vì thân thể không khoẻ dời đến biệt viện sống tạm bợ cùng với nghiệt tử của Lao Ái.

Chỉ

hai năm

ngắn

ngủi,

bản thân

đã phá vỡ

hai

khối bệnh

độc trong vương triều

ĐạiTần,

mà nữ

nhân

này

cũng trong

một đêm từ phu nhân biến thành lão phụ, phảng phất như già thêm hai mươi tuổi, tóc đen cũng phai màu.

Cho người hầu lui ra, Doanh Chính đi đến bên cửa sổ, nhìn lá rụng bên ngoài: “Mẫu thân, còn nhớ rõ lúc chúng ta ở Hàm Đan trước kia không?”

Như nhớ đến điều gì, Doanh Chính cười nói: “Tuy rằng khi đó chúng ta sống nghèo khó, lại thập phần khoái hoạt. Mỗi lần ta ở bên ngoài bị đám công tử sĩ tộc đánh đầu rơi máu chảy, ngươi đếu giúp ta xử lý vết thương. Ta không thể quên ngươi còn vì bảo vệ ta mà phải uỷ thân cho những kẻ đó…”

Doanh

Chính nhắm

mắt, siết tay

lại: “Từ khi nào thì hai mẫu tử chúng ta đã trở nên xa lạ như vậy?”

Hắn xoay

người

lại

nhìn

vào

phụ

nhânvẫn không

có phản

ứng,

chỉ mãi trên

đùahài

tử

kia,

sát



dâng

trào: “Nam nhân kiachẳng

lẽ còn quan

trọng hơn nhi

tử

hay sao? Quan

trọng đến mức ngươi ngay cả thân nhi tử của mình cũng có thể vứt bỏ, để những nghiệt chủng này thay thế ta?” Hắn gầm lên.

Bàn tay

của

Triệu Cơ giờ đã dung nhan tàn tạ đang vuốt ve hài tử trên giường run lên, một giọt nước từ trong vành mắt rơi xuống.

“Triệu Cao!”

Cửa phòng được đẩy ra, một nam tử thanh tú cung kính đi đến: “Có tiểu nhân, Đại vương có gì phân phó?” Cúi đầu đến gần vị đế vương trẻ tuổi.

“Đem hai nghiệt tử kia ra ngoài sân quật chết cho quả nhân, thi thể ném cho chó ăn!” Hắn chỉ vào hai anh hài trên giường nói.

“Tiểu nhân tuân

lệnh.” Khom người đi ra cửa, Triệu Cao gọi thị vệ đang gác ở ngoài tiến vào.

Hành

lễ

với Tần Vương đang đứng ở đó xong, thị vệ vọt đến trước giường, ôm hai anh hài lên. Tựa hồ cảm giác được nguy hiểm cận kề, hai hài tử vốn còn đang chơi đùa đột nhiên khóc lớn. Triệu Cơ nãy giờ vẫn một mực không có phản ứng thấy hai hài tử bị ôm đi, đột nhiên trừng to mắt nhào người sang, khóc lóc muốn đòi hài tử của mình về.

Thị vệ nhìn nữ nhân như đã điên rồi ngăn cản đường đi kia, cảm thấy khó xử. Kỳ thật chỉ cần một cước là có thể đá văng người trước mắt, chính là nữ nhân này có lạc phách đến đâu thì vẫn là thái hậu. Thị vệ khó xử nhìn về phía tổng quản nội thị, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nhìn

phụ

nhân điên

cuồng cắn

xé thị

vệ,Triệu Cao tuy

việc

gì cũng

có thể làm

thoả đáng

cũng không

có

biện

pháp.

Dẫu

biết

rõnự nhân này sống không quá đêm nay, thế nhưng dù có vậy thì nàng vẫn là sinh mẫu của đại vương. Hiện tại đại vương không muốn nhìn đến nữ nhân này, nhưng là vì đang nổi nóng, ai biết tực giận qua đi có trở mặt hay không? Triệu Cao suy nghĩ nửa ngày, khó xử nhìn về phía Doanh Chính.

Hừ lạnh một tiếng, Doanh Chính quay lưng lại, cảm thấy tiếng khóc của hài tử quấy nhiễu phiền lòng, tuỳ ý vung tay lên một cái ý bảo bọn họ nhanh nhanh đem người đi.

Hiểu

ý chủ

tử, Triệu Cao lập tức lệnh cho thị vệ kéo Triệu Cơ đang chặn đường ra ngoài.

Thấy

mình

một người căn bản không thể đoạt lại hài tử, Triệu Cơ vội vàng nhào sang chân Doanh Chính, khóc lóc kể lể: “Chính nhi, nương cầu ngươi, nương van ngươi, trả hài tử cho ta được không?” Hai tay nắm vạt áo Doanh Chính: “Ta chỉ còn có bọn hắn, trả hài tử cho ta được không? Nương chưa từng cầu ngươi cái gì, chỉ cầu ngươi trả hài tử cho ta!” Dứt lời lại đập đầu trước chính nhi tử của mình.

Bọn

chúng

là hài tử của ngươi, ta thì sao? Ta lại chính là cái gì? Nhìn nữ nhân đầu rơi máu chảy bên chân mình, Doanh Chính đột nhiên cười lớn:”Đưa hài tử cho ta.”

Nhận

lấy nam

hài từ tay thị vệ, Doanh Chính cẩn thận ôm vào trong ngực:”Mẫu thân lúc trước còn vì nó mà muốn gạt bỏ ta. Hôm nay nhìn thấy quả thực đúng là một hài tử đáng yêu.” Trong ánh mắt hoảng sợ của Triệu Cơ, Doanh Chính vuốt ve khuôn mặt hài tử trong ngực mình.

“Cùng

một

mẫu thân

lại không

chút tương tự, thật đúng kỳ lạ hiếm thấy, phải không mẫu thân? Ha ha….” Doanh Chính nhìn Triệu Cơ cười.

Triệu Cơ sững sờ nhìn nụ cười trên mặt Doanh Chính, nhận ra đó là khuôn mặt mà khi bé mỗi lần làm nũng đều lộ ra, mà từ năm hắn mười ba tuổi đăng cơ lại chưa từng cười như vậy. Nghĩ là có cơ may, Triệu Cơ mừng rỡ đứng dậy:”Chính nhi, nương biết ngươi…Không! A!!!”

Nguyên tưởng rằng sự tình có cơ xoay chuyển, ngay lúc Triệu Cơ đang mừng rỡ như điên đã thấy Doanh Chính giơ cao hài tử trong tay, tươi cười rạng rỡ trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn: “Bọn chúng không nên tồn tại trên đời này!”

Nói xong, nắm

lấy

hài

tử

đang

khóc

lớn hung hăng

quật

xuống

đất: “Cũng

quật chếttiện

chủng kia cho

quả

nhân!”

Doanh

Chính ra

lệnh

một

tiếng,

thị vệsao

dám

chậm

trễ,

vội

vàng quẳng

nữ hài trong tay

xuống.

“A~~~”

Nhìn những hài tử vừa rồi còn chơi đùa, Triệu Cơ hét lên, đánh nhi tử của mình: “Bọn chúng là đệ muội của ngươi, ngươi có còn nhân tính hay không?”

Nắm

lấy hai tay đang

đánh

mình, DoanhChính

cười

lạnh

nói: “

Lúc sinh

mẫu thâncủa

quả

nhân

cùng gian phu

của

nàng

nghĩ cách

làm thế nào để diệt trừ quả nhân, quả nhân đã triệt để thấy rõ cái gì là nhân tính. Nhân tính chính là ích kỷ!”

Vứt Triệu Cơ đã si ngốc sang một bên, Doanh Chính nhận khăn lụa Triệu Cao đưa lên xoa tay: “Mẫu hậu đã không nỡ xa hai nghiệt súc kia, vậy thì theo cùng bọn chúng đi! Ngươi yên tâm, quả nhân chắc chắn sẽ an táng ngươi thật phong cảnh, nói thế nào ngươi cũng là thái hậu của Tần quốc, quả nhân không muốn làm cho phụ vương đã qua đời phải hổ thẹn. Mẫu hậu rửa mặt chải đầu xong thì lên đường đi.”

Sai người mang hai cỗ thi thể trên mặt đất đi cho chó ăn, Doanh Chính xoay người rời đi, chỉ để Triệu Cao ở lại phụ trách hậu sự cùng một dải lụa trắng.

Đi ra

ngoài điện, hai nắm tay DoanhChính

giấu trong

ống tay

áo

rộng

thùngthình

từ đầu đến

cuối

vẫn nắm

chặt không hề

buông ra,

thậm

chí đã có máu

nhỏ dọcxuống

ống tay

áo.

Hắn

nhớ rõ là

ai

vì mình

uỷ

thân

dưới thân nam nhân để

hắn

mười

mấy năm

làm con tin

ở

Triệu

quốc

được an

ổn,

hắn

nhớ rõ

ai

lúc

mình sinh bệnh

thì ngày

ngày đêm đêm canh giữ bên giường không ngơi nghỉ cẩn thân chăm nom, hắn nhớ rõ là ai sau khi mình chọc phải đám người quyền quý của Triệu quốc thì lần lượt đến từng nhà xin lỗi mặc cho người người trào phúng chế nhạo. Đến tột cùng là cái gì đã làm cho mẫu tử bọn họ đi đến nông nỗi không thể vãn hồi ngày hôm nay, thậm chí còn vì nam nhân mà không tiếc giết nhi tử mưu soán vị.

Doanh

Chính đi

xuống

bậc them quayđầu

lại

nhìn

cánh

cửa

đóng

chặt

của

tẩm cung

thật lâu, cho đến khi bên trong

truyền đến

tiếng

khóc

của

đám

thị nữ mới

rời đi.

Mùa thu năm

Tần vương Doanh

Chínhthứ mười, Triệu

thái

hậu

chết

bệnh, hợp táng cùng Tần Chiêu Tương Vương. Tần Vương Doanh Chính ngưng triều ba ngày, cả nước đại tang. Năm đó Tần Vương Doanh Chính hai mươi ba tuổi

…….

Năm 20XX sau công nguyên.

‘Đại

Tần đế

ca’

là tác

phẩm

được

chuẩnbị

lâu

nhất

từ trước đến nay trong

suốt năm năm

thành

lập

của công ty game online Vương Triều Internet, ngay từ lúc giới thiệu nhân vật cùng ý tưởng đã gây chấn động. Lần này công ty muốn mở rộng giới tính của người chơi, thêm vào phần ‘tình yêu’ để thu hút nữ giới, chia trò chơi làm hai bộ thượng hạ.

Trong năm năm xây dưng, Vương Triều Internet

mỗi năm đều

có trò

chơi mới tung ra thị trường, phản ứng cũng không tồi, cho nên tác phẩm ‘Đại Tần đế ca’ được kế hoạch tận ba năm đã làm vô số người chăm chú nghe nghóng này nếu vận hành chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Thượng bộ của trò chơi là game online hoành tráng như thường lệ, hạ bộ thì lại là trò chơi độc lập ‘thiên về nữ giới’.

Nơi được bố trí ánh sáng tốt nhân phòng khai phá Công ty đặt một cái bàn chồng chất sách lịch sử, sau núi sách có một cậu trai trẻ tuổi đeo kính, giữa môi và dưới mũi kẹp một ngòi bút đang nằm gục xuống.

Tuy trên

sống

mũi mang

một cặp

kínhgọng đen,

lại

lười biếng

gục

xuống

bàn than thở, nhưng cặp mắt phượng sau mắt kính kia vận lộ ra vẻ giảo hoạt.

Tóc cắt

ngắn,

làn da

màu tiểu

mạch, khuôn mặt

cậu trai kết hợp hai vẻ đẹp âm nhu và dương cương một cách hoàn mỹ tinh xảo, xinh đẹp lại không làm cho người khác hiểu lầm giới tính, cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác nhu nhược.

Áo sơ mi hoa bình thường lại ngoài ý muốn tạo cho cậu chút trưởng thành trong vẻ bừa bãi, bất quá điều kiện tiên quyết là cậu đừng có ngây thơ dùng đồ trên bàn để xả bức bối nữa.

Cậu trai

ngẩng

đầu

nhìn

từng

xấp

từngxấp

sách

vở

về lịch sử nhà Tần chồng chất bên người, tự hỏi không biết tự sát vì áp lực công tác thì có được nhận tiền bảo hiểm hay không? Cậu không hiểu nổi, mình rõ ràng là phụ trách lập trình trò chơi cùng đảm bảo kỹ thuật mạng nha, vì sao hết lần này đến lần khác bị lâm thời điều đến tổ phụ trách tra tìm tư liệu lịch sử cho nội dung trò chơi thế này?

Kỳ thật

nếu

chỉ là

tra tư liệu không thôi thì cậu còn nhịn được, xem như lại ôn thi đại học một lần. Thế nhưng ai ngờ mấy chuyện của nhà Tần không biết có phải là vì lịch sử quá xa xôi hay không mà văn hiến lưu lại vốn đã không nhiều lắm, lại bị nhà Hán huỷ đi một lần, kết quả là sách sử hiện tại mỗi bản một cách nói, không biết cái nào mới là chính xác.

Giống như Hồ Hợi kìa, có sách nói hắn là con thứ hai của Tần Vương, có sách nói hắn là con út. Rồi Tử Anh, đến bây giờ vẫn không rõ rốt cuộc là em trai hay con trai của Tần Vương. Còn có một đống chuyện khác lại còn không chuẩn xác.

Không

phải

cậu

muốn

tích cực, mà là đời không cho phép cậu không tích cực.

Nghĩ

đến

tiền thưởng cuối năm chia hoa hồng của mình đang đứng trước nguy cơ, cậu không ngừng đập đầu xuống sách vở trên bàn, cho đến khi nghe thấy trưởng phòng gọi mới vội vàng đứng lên.

“Trưởng phòng, ngài chờ một chút.” Xỏ giày vào, cậu cười hì hì chạy đến nói: “Trưởng phòng, những tài liệu kia tôi sắp chỉnh xong rồi, một tuần, chỉ một tuần nữa thôi.”

“Được

rồi, tôi

gọi

cậu không

phải

vì

việcnày,

là giám

đốc

gọi

cậu

vào văn

phòng.”Thấy biểu

tình

của người trước mặt từ nịnh nọt nháy mắt biến thành táo bón, trưởng phòng nhịn không được cười ha hả, tuy giám đốc của bọn họ có chút nghiêm túc thế nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ!

Đưa tay

vỗ vỗ bả

vai

hậu

bối,

trưởngphòng chân

thành khuyên

bảo:”Giám

đốccủa

chúng ta không

thích

chờ đợi,

còn không đi

cậu

gánh không

nổi đâu”

Nói

rồiđẩy con

người

đầy

mặt ai

oán kia ra

ngoàicửa.

Nhớ lại khuôn mặt tuấn lãng mà khủng bố của giảm đốc, cậu nhịn không được run lên. Rõ ràng là khuôn mặt không chút biểu tình vì sao lại làm cho người ta có cảm giác mao cốt tủng nhiên đến như vậy?

Vấn đề này

cậu luôn không

hiểu,

lạicũng

vẫn luôn

muốn

hiểu đến

tột

cùng

là vìsao.

Lúc đi qua tiền

sảnh, lên

tiếng

chào hai người đẹp tiếp tân ngồi ở đó xong, cậu như liều chết liều sống bước vào thang máy, lên văn phòng giám đốc công ty.

Tiếp tân mới đến đỏ mặt nghiêng sang tiền bối bên cạnh hỏi: “Chị Tống, người vừa rồi là ai vậy, sao nhìn có vẻ quen mắt? Anh ấy thật đẹp trai, không biết có bạn gái hay chưa?”

Người được gọi là chị Tống hừ mộ tiếng, chỉ chỉ poster quảng bá ‘Đại Tần đế ca’ dánh trên cửa ra vào: “Nhìn quen mắt, đó là bởi vì em mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào tranh quảng bá trong đó có một nhân vật là phòng thiết kế dùng cậu ấy làm hình mẫu.”

“Nhân

vật

nào? Nhân

vật

nào?”

Tiểu nữ sinh mới đến kích động tìm kiếm. Cô chính là bởi vì hâm mộ ‘Tần ca’ mới đến Vương Triều làm tiếp tân, dù sao ở sát một bên thìsẽ

sớm có sản phẩm miễn phí cầm trên tay.

Sửa sang văn kiện, chị Tống đã sớm quen với phản ứng đó, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Phù Tô, chúng là vị tiểu thụ đáng thương đó.”

Lộ

ra

biểu

tình bừng tỉnh đại ngộ, tiểu nữ sinh mới đến lại nói: “Anh ấy đẹp trai như vậy, không làm người mẫu thật đáng tiếc.” Quay đầu nhìn lại tranh quảng bá, hỏi “Anh ấy tên gì, ở phòng nào vậy?” Tính toán lát nữa chụp cái ảnh, về nhà post lên QQ khoe khoang.

“Phòng

kỹ thuật

và

khai

phá,

Phục Tô”Chị Tống

ngẩng

đầu

nhìn cô

gái

đã

khôngnhớ rõ là người

thứ mấy ngây

ngốc sau khi nghe

cái tên

này (Phục Tô hay

Phù

Tô đều phiên âm

là fúsũ), cười :”Tên rất dễ nhớ đi?”

~

Thêm Bình Luận