Chương 1.2

Sau khi nghe xong lời nói của con gái mình, Nguyễn Thu Thi lại lắc đầu khẽ thở dài:

"Lăng Ca, ngàn vạn không thể khinh thường anh hùng thiên hạ, nếu ta có thể căn cứ chiến báo suy đoán ra ngươi vận dụng một chút thủ đoạn, đương nhiên sẽ có người khác có thể phát hiện điểm này."

Sở Lăng Ca vội vàng nói:

"Ở trấn Lâm Vân hẻo lánh này, sao có thể tìm ra cường giả lợi hại như mẹ được? Chỉ cần mẹ ngươi nguyện ý, đừng nói là trấn Lâm Vân nho nhỏ này, ngay cả Tứ Phương Châu cũng có thể có một chỗ cắm dùi của mẹ!"

Nguyễn Thu Thi tức giận gõ đầu Sở Lăng Ca, cười mắng:

"Nói mò! Ngươi cũng chưa từng bước ra khỏi Lâm Vân trấn, sao biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi cho rằng Pháp Tướng cảnh rất lợi hại sao?"

Lén lút nhìn vẻ mặt mẹ của mình đã hoàn toàn dịu xuống, lúc này Sở Lăng Ca mới từ trong túi áo lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, cười hắc hắc đưa tới cho Nguyễn Thu Thi.

"Đây là cái gì?"

Đồng thời, Nguyễn Thu Thi đặt câu hỏi, trực tiếp nhận lấy hộp ngọc, mở nắp hộp ra xem xét, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy trong hộp ngọc nho nhỏ kia, một gốc linh dược xanh biếc lẳng lặng nằm trong đó, Hồn Liên Thảo, có công hiệu không nhỏ trong việc chữa trị thần hồn.

Mà thần hồn của Nguyễn Thu Thi bị thương nặng từ mười mấy năm trước, cho tới bây giờ đều không thể hoàn toàn khôi phục, cho nên tu vi cảnh giới cũng từ Pháp Tướng cảnh cấp cao rơi xuống đến cấp thấp, mười mấy năm qua không tiến bộ thêm chút nào.

Mãi đến lúc này, Nguyễn Thu Thi mới hiểu được vì sao Sở Lăng Ca lại mạo hiểm bại lộ bản thân, cũng muốn động thủ với người khác.

Trước khi Sở Lăng Ca trở về đình viện, nàng chỉ nghe nói lúc trước vì tranh đoạt một hộp ngọc mà đã chiến đấu với người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, đứa trẻ ngốc kia làm tất cả đều là vì mình.

Trong mắt đẹp dần dần có hơi nước hiện lên, trong lòng Nguyễn Thu Thi thầm than một tiếng, thận trọng cất hộp ngọc lại, đây chính là đứa nhỏ ngốc kia liều đến một thân thương đổi lại cho mình.

"Lăng Ca, thương thế của mẹ, khôi phục hay không cũng không có ý nghĩa quá lớn, sau này ngươi đừng mạo hiểm nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi bình yên, vui vẻ trưởng thành, đời này mẹ cũng không cầu gì khác."

Sở Lăng Ca nhẹ nhàng cúi người, ôm lấy mẹ của mình, dịu dàng nói:

"Con biết rồi, mẹ, đừng làm bầu không khí nặng nề như vậy mà!"

Mặc dù ngoài miệng an ủi, nhưng trong lòng Sở Lăng Ca nghĩ đến: "Mẹ, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được thiên tài địa bảo hoặc là đan dược để thần hồn của người khôi phục như lúc ban đầu."

Đại lục Thánh An, giữa thiên địa linh khí tràn đầy, người tu hành như cá diếc sang sông, nhiều không kể xiết, mà đại đa số người tu hành, Linh căn Tiên Thiên chỉ có thể cảm nhận được một trong các linh khí của ngũ hành linh khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Mà người có thiên phú ưu tú có thể đồng thời cảm nhận được thứ hai hoặc thứ ba, càng có một số ít thiên kiêu có thể cảm nhận được linh khí đặc biệt bên ngoài Ngũ Hành, giống như lực lượng của Phong Lôi.

Loại người có linh căn Tiên Thiên có được toàn bộ thuộc tính như Sở Lăng Ca, từ thời kỳ Thượng Cổ đến bây giờ, ghi lại ở sách cũng chỉ là một số ít mà thôi.

Tuy có thể cảm nhận được nhiều loại thuộc tính linh khí, nhưng không có nghĩa là có thể tu luyện đến đại thành trên mỗi loại công pháp linh lực, nhưng đây cũng là một loại khẳng định đối với thiên phú của người tu hành.

Thử nghĩ, nếu như có thể tinh thông đồng thời hai loại công pháp linh lực thuộc tính, dưới điều kiện tu vi ngang nhau thì sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Đương nhiên, không phải mỗi một người tu luyện nhiều linh căn đều có thể tu luyện nhiều loại linh lực cùng lúc.

Trên thực tế, rất nhiều người có thể đồng thời cảm nhận được hai, ba loại linh khí, cuối cùng chỉ chọn một trong đó mà toàn lực tu hành.

Tham thì thâm, có thể tu luyện công pháp nào đó đến cực hạn, mạnh hơn nhiều so với lòe loẹt, cái gọi là dốc hết toàn lực chính là cùng một đạo lý.

Tu hành mở đầu khó, quá trình khó, cuối cùng đặc biệt khó.

Cho dù thiên tư của Sở Lăng Ca ưu tú, từ nhỏ đã đi theo mẹ Pháp Tướng cảnh bắt đầu tu hành, tới hiện nay mười sáu tuổi, cũng chỉ mới đến Tụ Khí cảnh trung cấp.

Nhưng mà, trên thế gian này ngoại trừ hai mẹ con ra thì ai cũng không biết rằng Sở Lăng Ca là đồng tu linh lực Ngũ Hành, Tụ Khí cảnh trung cấp!

Trên Tụ Khí cảnh chính là Thần Huyền, Pháp Tướng!

Pháp Tướng cảnh là một cái ranh giới quan trọng, chỉ có tu vi đến Pháp Tướng cảnh thì mới tính là có tư cách thông suốt đại lục, mà trên Pháp Tướng cảnh còn có Niết Bàn cảnh, đến cảnh giới đó đã có thể khai phái lập tông.

Sở Lăng Ca ngoan ngoãn tu luyện ở trong đình viện mấy ngày sau, rốt cuộc không chịu nổi thời gian buồn tẻ vô vị kia, thừa dịp mẹ của mình nghỉ trưa, chạy ra ngoài.

Đi lại trên đường cái của trấn nhỏ, Sở Lăng Ca tự nhiên tự tại cùng đi ngang qua mỗi một cửa hàng đều chào hỏi chủ tiệm, thiếu nữ vốn cực kỳ tuấn tú, cộng thêm một cái lưỡi dẻo quẹo gặp may kia càng làm cho người ta yêu thích.

"Trương đại thẩm, mấy ngày không gặp, ta thấy Lâm Nhi muội muội trổ mã càng xinh đẹp mọng nước, không lâu sẽ tìm được lang quân như ý, cũng đừng quên tặng một tấm thiệp hỉ nhé."

Trương đại thẩm mở cửa hàng son phấn vẫn luôn muốn tìm cho được lương phối cho cô nương nhà mình, bây giờ nghe Sở Lăng Ca nói như vậy, lập tức cười cong mắt, vội nói:

"Đó là đương nhiên! Lăng Ca, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới uống một chén rượu mừng."

Sở Lăng Ca cười gật đầu, nhưng bước chân thuỷ chung không dừng lại.

Khi đi ngang qua cửa hàng đồ sắt, nhìn về phía một tráng hán trẻ tuổi đang cởi trần rèn khối sắt, nói:

"Tiểu ca Trần gia, bây giờ ngươi vận dụng Hỏa lực càng ngày càng thuần thục rồi."

"Tương lai ngươi có thể rèn đúc binh khí, nhất định có thể rực rỡ hào quang ở bên ngoài Lâm Vân trấn, đến lúc đó đòi hỏi ngươi một thanh linh khí tiện tay, ngươi đừng có mở ra giá trên trời nhé."

Nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Ca, hán tử họ Trần lập tức dừng động tác trong tay lại, mắt hổ nhìn về phía bóng dáng thon dài kia, nâng bàn tay lên thật thà gãi đầu.

Bởi vì khẩn trương, giọng nói đều có chút không lưu loát:

"Sở... Sở cô nương, nếu ngươi muốn binh khí, ta... ta rèn chuôi cho ngươi là tốt nhất, không... không thu linh tệ của ngươi."

Sở Lăng Ca cười nhẹ nhàng, tiếp tục đi về phía trước, đang muốn mở miệng đáp lời với lão bản quán rượu thì lại bị mấy tiếng trẻ con cắt ngang.

"Đại tỷ đầu! Cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi!"

"Đại tỷ đầu, mấy ngày trước ngươi vội vàng rời khỏi, không bị dì Nguyễn trách phạt chứ?"

"Đều do tên phản đồ Lý Kính kia, chính là hắn mách chuyện ngươi đánh nhau cho dì Nguyễn!"

Đôi mắt đẹp của Sở Lăng Ca khẽ nâng, nhìn về phía thiếu nam thiếu nữ đối diện chạy tới, khóe môi cong lên một vòng động lòng người.

Cười nói với người vừa đến.

"Không sao, mẹ ta sẽ không bởi vì loại chuyện đó mà trách phạt ta đâu, chuyện này cũng không trách Lý Kính, mẹ ta đều tự thân xuất mã, ai dám không ngoan ngoãn nghe lời?"