Chương 34

"Tiểu Hàm, con đừng bóp chân cho bà nữa! Bà đã không đau chân lâu rồi!" Bà nội Phó tay cầm quạt nhè nhẹ quat cho đứa cháu bảo bối của mình, nhẹ giọng nói, "Lên trên ghế ngồi này!"

Phó Tư Hàm miệng nói "Dạ!" nhưng tay vẫn xoa bóp chân cho bà, còn vui vẻ trò chuyện để bà vui.

"Bà nội, học kỳ trước con được loại giỏi luôn a!"

"Ừm!" Bà nội Phó cười vui vẻ, "Chẳng phải việc này con nói rồi sao? Đứa nhỏ này, lại hay quên nữa rồi à?"

"Ơ... con nói rồi ạ?" Phó Tư Hàm gãi đầu, nhăn mũi cười, "Con quên mất!"

"Aiss, có phải là có người yêu rồi không?" Bà nội Phó bật cười, "Chỉ có nhớ người yêu mới hay quên thôi!"

Phó Tư Hàm chu môi, "Con làm gì có người yêu chứ! Con chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để chăm sóc bà nội thật tốt thôi!"

Bà nội Phó cười lớn nhéo mũi cậu, "Đứa nhỏ này, lại nịnh nữa à!"

"Hì hì!"

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì phía trước truyền đến tiếng ô tô. Bà nội Phó hơi nhíu mày nghi hoặc.

"Giờ này còn ai đến nhỉ?"

Phó Tư Hàm chớp mắt đứng dậy, "Trời tối rồi bà nội đừng đi, để con ra xem là ai ạ!"

"Ừm!"

Phó Tư Hàm mang dép vào rồi bước ra cổng, dập vào mắt cậu là vị bác sĩ nào đó mặt mày phờ phạt đứng trước cổng.

"Anh đến đây làm gì?" Phó Tư Hàm nhìn hắn.

"Bảo bối, em còn giận anh à?" Tần Hy Dương bước đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói, "Anh xin lỗi! Em cho anh vào nhà đi!"

Phó Tư Hàm nhìn hắn, mím mím môi cứng rắn nói, "Đây không phải nhà anh, anh đi về nhà anh đi!"

"Bảo bối!" Tần Hy Dương bất lực thở dài, "Em cho anh vào nhà đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho em nghe!"

Phó Tư Hàm mím môi nhìn hắn.

"Bảo bối, anh lái xe suốt ba giờ đồng hồ đến đây đó!"

"Ba giờ?" Phó Tư Hàm kinh ngạc nhíu mày trừng hắn, "Từ nhà đến đây em đi mất năm giờ, anh không muốn sống nữa à?"

Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ lo lắng cho mình cười nhẹ, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, "Không giận nữa nhé! Cho anh vào nhà nhé!"

Phó Tư Hàm trừng hắn một cái rồi lại nhìn chiếc xe.

"Anh khóa lại rồi! Không sao đâu!"

Cậu hơi mím môi nghiêng người qua một bên, "Vào đi!"

Tần Hy Dương bật cười xoa xoa má đứa nhỏ một cái, vội ra xe lấy túi đồ mình mang theo, khoa xe cẩn thận rồi vào nhà.

Bà nội Phó thấy cháu trai mình đã lâu không thấy vào cũng đứng lên bước ra. Vừa đi đến ngạch cửa liền thấy nam nhân bước vào.

"Cháu chào bà ạ!" Tần Hy Dương lễ phép cúi đầu, "Cháu xin lỗi vì đã trễ như vậy còn làm phiền bà ạ!"

Bà nội Phó gật gật đầu nhìn hắn rồi nhìn đứa cháu nhỏ đi vào sau hắn, "Tiểu Hàm, đây là bạn con à?"

Phó Tư Hàm nhìn hắn, ngay lập tức Tần Hy Dương mỉm cười, "Con là Tần Hy Dương, là đàn anh khóa trên của Tiểu Hàm! Em ấy ở cùng ký túc xá với con ạ!"

"À!" Bà nội Phó gật đầu cười, "Ra là đàn anh của Tiểu Hàm!"

Tần Hy Dương mỉm cười, "Vốn con định về cùng Tiểu Hàm nhưng vì còn có chút việc nên con về sau." Nói rồi hắn lễ phép đưa bà cái túi, "Trời bắt đầu lạnh dần rồi, con nghe Tiểu Hàm nói bà hay đau nhức chân nên có mua áo len cùng chai rượu thuốc, mong bà nhận ạ!"

Bà nội Phó nhíu mày, "Aiss, đều là sinh viên, tiền đâu mà con mua nhiều thứ như vậy chứ!"

Phó Tư Hàm đứng một bên nghe bà cằn nhằn che miệng cười.

Tần Hy Dương cười cười, "Bà nhận đi ạ! Cháu... đã đi làm rồi ạ! Với lại, cái này cũng không đắt lắm, bà nhận đi ạ!"

Bà nội Phó chậc một tiếng, nhận lấy cái túi, "Lần sau đừng lãng phí như vậy nữa! Tiền không dễ kiếm đâu, phải biết tiết kiệm có biết không!"

"Vâng ạ!"

Bà nội Phó cầm lấy cái tui rồi đặt xuống ghế, quay sang nói với Phó Tư Hàm đang nén cười một bên, "Tiểu Hàm phòng con thêm một người nữa có chật không? Hai thằng nhóc chen chúc được mà, đúng không?"

"Không sao ạ! Con dễ ngủ lắm ạ!" Tần Hy Dương cười cười.

Bà nội Phó nhìn hắn một cái rồi nhìn Phó Tư Hàm, "Vậy con dẫn đàn anh con về phòng đi! Đi xa như vậy chắc cũng mệt rồi, bà cũng đi nghỉ ngơi đây. Ai cha, sắp mười một giờ tối rồi, ta đi ngủ thôi! Hai đứa cũng đi nghỉ sớm đi!"

"Vâng ạ!" Tần Hy Dương mỉm cười, "Bà nội ngủ ngon ạ!"

"Ừm!" Bà nội Phó gật đầu, đi về phòng mình.

Phòng khách nhỏ giờ chỉ còn hai người, Phó Tư Hàm nhìn hắn, "Em có đồng ý sẽ cho anh ngủ cùng sao?"

Hắn nhướng mày ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh kia, nhẹ phả hơi ấm vào tai cậu, "Em học ở đâu cách nói chuyện như thế vậy?"

"Anh..." Phó Tư Hàm cắn môi đánh lên ngực hắn một cái, "Em còn chưa hết giận anh đâu!"

Hắn cong môi cắn nhẹ tai cậu thì thầm, "Vậy về phòng đi, anh giải thích mọi chuyện với em!"

Cậu liếc hắn một cái tách khỏi người hắn, trở về phòng. Hắn nhìn theo lắc đầu bật cười theo sau.

Phòng của Phó Tư Hàm không lớn lắm, giường lại là giường đơn, nếu là hai người cùng chen chúc...

"Anh không đem theo quần áo à..."

Lời còn chưa kịp nói xong người đã rơi vào cái ôm của hắn.

"Bảo bối, anh xin lỗi!" Tần Hy Dương nhẹ hôn lên tóc cậu một cái ôn nhu nói, "Anh cùng Liêu Vũ Ninh kia thật sự không có gì cả! Chỉ là trùng hợp anh giống... anh trai đã mất của cậu ta, cậu ta liền nhầm lẫn giữa anh và người anh trai ấy nên mới có những hành động kia."

"Ừm."

"Bảo bối, đừng giận anh nữa có được không?" Tần Hy Dương lại hôn nhẹ lên tóc cậu, "Bảo bối của anh!"

Hai tay Phó Tư Hàm ôm lấy hắn, mím môi nhẹ giọng nói, "Thật ra lúc thấy anh đứng trước nhà em đã không giận anh nữa rồi!"

Tần Hy Dương cười khẽ, nhìn đứa nhỏ hai má phúng phính khẽ hôn lên một cái, cưng chiều hỏi, "Vậy nói anh nghe xem, ai bảo em dùng thái độ lúc nảy nói chuyện với anh như vậy?"

"Em..." Phó Tư Hàm cắn cắn môi khó xử.

Tần Hy Dương xoa đầu cậu, "Ngoan, nói anh nghe xem... Là Trịnh Phong hay Âu Dương Kha?"

Phó Tư Hàm chớp mắt nhỏ giọng nói, "Anh Âu Dương bảo em về trước để dọa anh. Còn Anh Trịnh thì bảo em phải biết vùng dậy... ừm, cho anh phải quỳ bàn giặt gì đó!"

Âu Dương Kha, Trịnh Phong... được lắm!

Tần Hy Dương bật cười nhéo mũi cậu, "Nhưng mà đáng tiếc là em không dọa được anh, ngược lại lúc nảy trông em thật đáng yêu đó có biết không bảo bối!"

Phó Tư Hàm nhìn hắn khẽ cười, "Anh lại nói lời ngon ngọt nữa rồi!"

"Anh nói thật đó bảo bối!" Tần Hy Dương nựng má cậu một cái, "Anh muốn tắm một chút, em lấy giúp anh bộ quần áo đi!"

Phó Tư Hàm chun mũi nhìn hắn, "Quần áo của em làm sao anh mặc vừa!"

Hắn nhìn cậu, khẽ nhếch môi cười, "Không phải em có mang theo cho anh sao?"

Đứa nhỏ nào đó ngạc nhiên, "Làm sao anh biết?"

"Em biết rõ anh sẽ đến đây với em mà!" Tần Hy Dương nhướng mày, "Hơn nữa bảo bối của anh chính là một người vợ chu đáo nha!"

Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng đập nhẹ lên ngực hắn một cái, "Lại nói bậy nữa rồi! Buông em ra đi, em lấy quần áo cho anh!"

Nói rồi cậu tách khỏi cái ôm của hắn đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ đã được móc sẵn trên móc đưa cho hắn.

"Đi theo em, em dẫn anh đến phòng tắm."

"Ừm!" Tần Hy Dương nhận lấy quần áo, mỉm cười đi theo cậu.

Phòng tắm nhà Phó Tư Hàm ở phía sau nhà, gần nhà bếp. Cậu bật công tắc đèn phòng tắm rồi mở nước lên cho hắn.

"Anh tắm đi, em vào phòng trước."

"Bảo bối, cùng tắm chung chứ?" Tần Hy Dương từ phía sau ôm lấy eo Phó Tư Hàm, đôi môi ám muội thổi khí vào tai cậu.

"Ân... đừng!" Phó Tư Hàm vỗ vỗ tay hắn, "Đừng rộn, bà nội sẽ nghe thấy đó!"

"Anh có làm gì đâu!" Tần Hy Dương nhìn cậu cười khẽ, "Anh chỉ muốn tắm cùng em thôi mà!"

"Không được đâu!" Phó Tư Hàm lắc đầu tránh khỏi tay hắn, "Bà nội ngủ trong phòng kia kìa!"

"Không sao đâu!" Tần Hy Dương hôn nhẹ lên cái cổ trắng nõn kia, khàn khàn nói, "Em nhỏ tiếng một chút là được!"

"Ưm~"

Cửa phòng tắm đóng lại, hai tay Tần Hy Dương nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo cả hai, bờ môi tìm lấy môi cậu, nhẹ cắи ʍút̼.

"Ưm~" Phó Tư Hàm ôm lấy hông hắn, hé miệng đáp trả.

Nụ hôn trở nên nóng bỏng, từ môi dần di chuyển đến vành tai, cổ, bờ ngực cùng xương quai xanh.

"Ưm~" Phó Tư Hàm cắn môi ngăn âm thanh mình vừa phát ra.

Hắn xoay người cậu lại, một tay xoa nắn đầu ngực hồng hồng, tay kia xoa nắn tiểu Hàm Hàm đang vươn mình thẳng tắp.

"Ân... ưm~" Phó Tư Hàm há miệng ngâm khẽ, vội lấy tay che lại, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt rỉ ra giọt nước mắt.

Hắn hôn vành tai hồng hồng của cậu rồi lướt xuống bờ vai nhỏ nhắn, cắn nhẹ tạo nên vệt hồng ngân.

"Ưʍ... ưm~ hưm~"

"Bảo bối, giúp anh một chút!" Tần Hy Dương khàn khàn nói, tay cầm lấy tay cậu đặt lên anh em của mình, chầm chậm di chuyển.

Phó Tư Hàm nuốt nước bọt, bàn tay mềm mại làm theo chỉ dẫn.

Một lúc sau, tiểu Hàm Hàm bắn ra đầy tay Tần Hy Dương, hắn vuốt nhẹ thêm mấy cái, khàn khàn thổi khí vào tai cậu, "Tiếp tục nhé bảo bối!"

Bàn tay mang theo dịch sền sệt kia tiến vào bên trong huyệt động, chậm rãi di chuyển.

"Ưm~ hưm~"

Hắn một bên cẩn thận mở rộng huyệt động cậu, một bên khơi dậy kɧoáı ©ảʍ của cậu, giúp cậu không cảm thấy đau khi không có bôi trơn.

Khi cảm thấy mọi thứ đều ổn, hắn ôn nhu nắm lấy tay cậu, phía sau cẩn thận đưa người anh em của mình vào huyệt động mê hồn kia.

"A~ ưm~" Phó Tư Hàm vội che miệng lại thở dốc.

"Bảo bối, có khó chịu không?" Hắn hôn hôn tay cậu khàn khàn hỏi.

Phó Tư Hàm lắc đầu, tay vẫn che miệng không dám lên tiếng. Hắn nhìn cậu rồi chậm rãi di chuyển...

Bên ngoài phòng tắm là tiếng nước vẫn "ồ ồ" xả xuống thùng. Nhưng bên trong lại đầy những âm thanh ám muội.

"Ưʍ... ân~ hưm~"

"Bảo bối, nhỏ tiếng thôi! Bà nội sẽ nghe thấy đó!" Tần Hy Dương nhỏ giọng thổi khí vào tau cậu, bất quá phía sau lại ác độc tăng tốc di chuyển.

"A~" Hai chân Phó Tư Hàm ôm lấy hông hắn, mặt chôn vào hõm vai hắn lắc đầu, "Ông xã~ chậm... chậm một chút! Ân~ em chịu... a~ không được... ưm~"

"Ừm!"

"Ân~ đừng... hưm~ đừng... a~"

"Bảo bối nghe lời, nhỏ giọng một chút!"

"Ưm~"

...

"Ân~ hưm~ đừng... đừng như vậy..."

...

"Đừng mà... ông xã ưm~ tư thế này... không được hưm~"

Hắn lấy tay che miệng cậu lại, khẽ cong khóe môi, "Suỵt, nhỏ giọng thôi bảo bối!"

"Ưm~ ưm~" Phó Tư Hàm hai mắt mờ sương lắc đầu nhìn hắn. Bất quá không thành công.

Không biết qua bao lâu, Tần Hy Dương tắm xong, sảng khoái bế đứa nhỏ mệt mỏi tựa trong l*иg ngực hắn trở về phòng.

Phó Tư Hàm vừa nằm xuống giường liền mệt mỏi lăn qua một bên, chừa lại cho hắn một chỗ cùng bóng lưng của mình.

Tần Hy Dương cười khẽ nằm xuống ôm lấy đứa nhỏ của mình vào lòng, hôn lên tóc cậu, "Bảo bối, đừng giận! Là ông xã không tốt!"

"Em không muốn nghe!" Phó Tư Hàm nhắm tịt mắt lại.

"Bảo bối!" Tần Hy Dương siết tay ôm chặt, "Anh yêu em!"

Hai người không nói gì, qua hồi lâu, Phó Tư Hàm khẽ lên tiếng, "Ân!"

"Không còn giận anh nữa chứ?"

"Ân!"

Hắn cong nhẹ khóe môi, hôn lên tóc cậu ôn nhu nói, "Đợi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé!"

"Hửm?" Phó Tư Hàm xoay người lại nhìn hắn, "Anh... chắc chứ?"

Hắn nhìn cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, "Bảo bối, còn không tin anh sao?"

Phó Tư Hàm lắc đầu, "Em luôn tin anh!" Ngập ngừng một lúc, cậu mới nhỏ giọng nói, "Còn bà nội thì sao? Bà nội lớn tuổi rồi, em sợ bà biết chuyện..."

Hắn vỗ nhẹ lưng cậu, "Ngoan, anh cùng em đợi! Đợi bà nhận ra chuyện chúng ta, đợi bà chấp nhận. Có được không?"

Phó Tư Hàm gật đầu cười nhẹ, ôm lấy hắn, "Ân!"

Tần Hy Dương mỉm cười, hôn lên cái trán mềm mại trắng nõn của cậu, "Ngoan ngủ đi, kẻo ngày mai không dậy nổi sẽ bị mắng đó!"

"Hừ, anh còn nói!" Cậu dụi đầu vào ngực hắn, cắn nhẹ một cái, "Đáng ghét!"

"Bảo bối, đừng câu dẫn anh!"

"Em là phạt anh chứ không phải câu dẫn anh!"

"Bảo bối nói gì cũng đúng!"

"Miệng lưỡi trơn tru! Ưm~ ngủ đi! Trễ lắm rồi đó!"

"Ừm, bảo bối hôn một cái!"

"Ưm~ ông xã ngủ ngon!"

"Ngủ ngon, bảo bối của anh!"