Tán Gái Hơn Tuổi Và Những Bài Học

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Chào các thím, tàu ngầm bên voz đã lâu, thôi thì cũng góp vui cho ae với câu chuyện một thời mài đũng quần trên băng ghế trường cấp 3 của em. Em xin giới thiệu sơ qua về ngoại hình ở thời điểm diễn ra …
Xem Thêm

Chương 7
Những ngày tiếp theo vẫn nhắn tin tàng tàng với chị Châu, troll vui này nọ, tuy nhiên quả thực em vẫn nghĩ tới điều mà trước đây thằng Tuấn và thằng Trung từng nói: "chị đã có người yêu."

Nhưng thực sự em trông thấy chị khá nhiều lần, và cũng nói chuyện cũng không ít và nhìn chị chẳng giống người "đã có người yêu". Mỗi lần em thử hỏi dò thì chị luôn trả lời với thái độ nửa đùa nửa thật. Chị giấu chuyện của chị quá ư cẩn thận. Rồi thì cuộc hẹn em mong chờ bấy lâu cũng được lên lịch.

-Mai chị rảnh lúc 3h tới 5h nha nhóc.

-Cả buổi cơ. T_T

-Chị đi học đó nhóc, mà đi loanh quanh gần trường thôi.

-Haiz. Vâng ạ.

Những ngày đầu tháng 11, tiết trời khá đẹp cho mấy buổi "hò hẹn trong sáng". Loanh quanh trường em có cái đếch gì ngoài cái bệnh viện to tổ bố và cái trường quân đội to hơn cái tổ bố kia.

Thế này thì còn hẹn hò cái gì... Lại nhờ mấy thằng quân sư thôi.

-Trung: Có xe máy đấy, mày muốn đi đâu?

-Em: Chị bảo đi loanh quanh đây thôi, xe máy làm mẹ gì.

-Trung: ơ... Bó tay.

-Tuấn: Quanh đây có cái bệnh viện đấy thôi.

-Quang: Hai đứa mày có thể đứng ở cổng nhà xác nói chuyện. Dù chúng mày có hôn nhau thì người đi đường cũng chỉ coi chúng mày như 2 đứa thần kinh tội nghiệp.

Mấy thằng kia cười ngất. Chờ tới khi tai em đỏ ké và mặt nóng bừng tụi nó mới ngừng cười.

-Quán bánh, đúng rồi! - thằng Tân gợi ý.

-Mày có thể ăn xong rồi lấy cớ đi dạo cho tiêu... bột mì. - thằng Tuấn bồi thêm.

-À... Mày có thể đi với tao, khi chị Châu đến thì tao đi về. - thằng Trung nói.

-Ừ, rồi mày sẽ phải trả tiền bánh cho nó K à. - thằng Quang phán xanh rờn.

Vậy là đã quyết định xong, dẫ chị đến quán bánh quen thuộc của nhóm em. Rồi sau đó tuỳ cơ ứng biến.

Cả buổi trưa suy đi tính lại chẳng biết nên mặc quần áo như thế nào để đi chơi với chị. Lục tung tủ quần áo, quần áo em đa phần là quần áo bóng đá.

Chung kết vẫn là quần bò đen, áo đồng phục, giày converse. Mặc thế đi xe bus cho nó giống học sinh. Soi gương thì mặt em thế này

Nhấc mông lên và đến điểm hẹn...

Đến nơi thấy thằng Trung ngồi đấy sẵn rồi, vào bàn chém gió với chị bán bánh một lúc. (Khách quen mà - chị sinh năm 92, cute, cao hơn chị Châu và body thì cứ phải gọi là )

Ngồi một lát chị Châu cũng được bạn trở đến (một lát ở đây là em và thằng Trung đã ăn xong cái Hamberger).

Thằng Trung giả vờ nghe điện thoại và nói rằng mẹ nó gọi về.

-Em: Ơ thế ko trả tiền đã rồi hãng về?

Mặt nó nghệt ra còn chị cố nén cười đến đỏ cả mặt.

-Tao đùa đấy. Mày về đi, đi cả xe máy về.

-Ừ, tao về nhá. Bye chị!

-Ừ, em về nhé!

-Biến dùm đi.

Lúc này đúng là khó để mà nói chuyện thật sự. Bỏ qua giai đoạn gọi đồ ăn nhé, vì em đếch nhớ. Hai đứa ngồi đối diện nhau ăn mà chả biết nói gì. Mãi lúc sau thấy 2 con nhóc lớp 10 vào ngồi gần đấy mới nhớ ra hôm đó thứ 5, bọn nó học có 3 tiết. Vừa nghĩ tới là xuất hiện liền, con bé Ly đi xe đạp điện qua. Em và nó bắt gặp ánh mắt của nhau, đang định gọi thì nó quác mắt vít ga đi thẳng.

Nhưng mấy đứa có biết em qua Ly thì lại khác, nó cứ gọi í ới, em chỉ cười cười và gật đầu với chúng nó.

-Ái chà! Quen nhiều bé khối 10 ghê ha.

-Đâu, quen sơ sơ thôi mà chị.

-Ai mà tin vào miệng lưỡi đàn ông con trai được chứ.

-Em chỉ hi vọng chị luôn tin em.

Chị Châu thoáng bối rối rồi lại ăn tiếp. Bây giờ mới để í. chị mặc áo sơ mi trắng nhưng cổ khoét hơi sâu mặc quần đen và vẫn đi dép cao 7 phân của chị.

Rồi hỏi han chị về học tập, dự tính tương lai, bla bla... Lúc này 2 đứa đã no phè phỡn, thói quen của em là ăn xong phải dựa lưng, cái ghế này ngay từ đầu ngồi vào em đã thấy nó có vẻ mềm mại hơn so với những cái còn lại. Nhưng đấy chỉ là em tưởng thôi, nó không chỉ mềm mà còn giòn nữa (dễ gãy đó )

Nhưng ít ra thời điểm ghế gãy chưa xảy ra lúc đó. Nó xảy ra vào hoàn cảnh hi hữu hơn nhiều, và em căm thù ghế nhựa tựa lưng kha khá từ đây. Lúc đang say sưa gợi chuyện về người yêu chị thì...

CẠCH...

Đệch. Cái ghế gãy các bác ạ. 2 con bé kia cứ đưa mắt về phía em cười hinh hích. Xấu hổ vãi, chẳng dám nhìn mặt chị, không biết chị có đang cố nhịn cười như lúc mình troll thằng Trung ko. Thiệt tình đếch có cái nhọ nào như cái nhọ này...

Thêm Bình Luận