Tán Gái Hơn Tuổi Và Những Bài Học

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Chào các thím, tàu ngầm bên voz đã lâu, thôi thì cũng góp vui cho ae với câu chuyện một thời mài đũng quần trên băng ghế trường cấp 3 của em. Em xin giới thiệu sơ qua về ngoại hình ở thời điểm diễn ra …
Xem Thêm

Chương 8
Trái với lo sợ ban đầu, ngẩng lên với khuôn mặt đỏ bừng thấy chị không có dấu hiệu nhịn cười mà lại bộ mặt thoáng chút lo lắng.

-Em ko sao chứ? Đùa, biết cái ghế vậy sao còn cố mà ngồi.

Đứng hình vài giây. Ôi, má ơi con dâu má đây rồi

Thề là lúc í mặt em thế này

-Dạ, em không sao.

-Ừm, vậy đi dạo tí đi?

-Vâng...

Đếch hiểu sao, chỉ tại cái ghế yếu sinh lí kia mà bây giờ đâm lúng túng. Đi cạnh chị từ quán bánh ra đến cổng trường (khoảng 200m). Cứ đi bộ bên chị mà mãi chẳng nói được gì, có vài ánh mắt đi đường chú ý về phía 2 đứa em, thực ra đa phần là hướng về chị. Chị của em rõ ràng đủ xinh để khiến mấy anh "tham gia giao thông" ngoái nhìn. Cuối cùng chị cũng mở lời.

-Em nãy có sao ko?

-Dạ ko, có ngã gì đâu mà đau ạ. Tại ngại quá - cố rặn ra nụ cười trên mặt.

-Trời, kì vậy. Có gì đâu mà ngại, cái ghế này vốn có ổn đâu, ko phải em thì sớm muốn nó cũng gãy thôi. Im nãy giờ tưởng vừa rồi ngã cắn phải lưỡi chứ?

-Tính troll nhau à.

Đang định nắm tay thì bên kia đường nghe thấy hàng loạt tiếng hò reo, huýt sáo.

-Ê Châu, bồ mới à?

-Đệch, sao bảo mày yêu tao?

-Đm thằng kia sao mày đi với n.y tao?

...

Đệch, nhìn sang bên đường lố nhố khoảng gần chục thằng con trai, em nhận ra cơ số là mấy đàn anh khoá trên. May cho các ông là các ông đông nhé, thử 1-2 thằng xem, quyết ăn thua luôn. Đời thưở nhà ai lại đi cản người khác làm chuyện đại sự. Đệch, đen đủ đường mà. Tưởng chừng chị ngại nên im lặng nãy giờ, ai dè chị khoác luôn tay em, hất mặt sang bên đường đáp trả.

-Ờ đấy, người yêu này. Sao? Ghen à? Tán hoài ko được nên đá xoáy nhau hả?

Nói xong, đếch thèm nghe thêm chúng nó nói gì rồi lôi em đi luôn. Lúc này suy nghĩ duy nhất của em về cái lũ ở cổng trường là "Cám ơn các anh ". Nhưng đi được một đoạn, chị chợt nhớ ra điều gì đó, hướng án mắt lo lắng nhìn về phía em.

-Chết rồi K ơi, quyển sổ của chị!

-Cái quyển sổ đen đấy á?

Đúng là lúc chị đến có cầm một quyển sổ thật, tại cái lúc đi ra em đang bấn nên không để í chị cầm theo hay không. Từ lúc đi ra khỏi quán đến giờ cũng không dừng chân ngồi thêm ở đâu nên chỉ có thể trở lại quán bánh tìm mà thôi.

-Quay lại quán bánh đi chị.

-Ừ ừ. Mất thì chị chết - Nét bối rối hiện rõ trên mặt chị.

-Có gì quan trọng trong í hả? Mất thì chịu chư biết làm sao.

-Không được, nhật kí đấy, ai đọc được thì chết. - Mắt chị hơi rưng rưng rồi.

Biết là có hơi lỡ lời, thôi cố động viên chị phát.

-Không sao đâu, chị bán bánh có biết em sơ sơ mà, chắc lúc dọn bàn chị cất hộ cho rồi.

-Thật à? Nhỡ có ai đọc ko?

-Trời ơi, ai người ta đọc chứ, mà chị viết chuyện thầm kín trong đó hả?

-Ừ.

Đệch, con gái đúng là, viết nhật kí làm gì để rồi quên lại lo sốt vó. Mà kể cũng lạ, đếch hiểu sao lại viết vào quyển sổ đen, lại còn chẳng bảo vệ gì nữa chứ. Chị cứ lặp đi lặp lại điệp khúc "nhỡ mất thì chết", "có ai đọc thì xấu hổ chết"... Tự nhận thấy tình hình đếch ổn, gợi chuyện cho chị bớt hoảng.

-Này, thế có viết về em dòng nào trong đó ko thế?

-Không có - chị cúi gằm mặt, nhìn điệu bộ là biết có cmnr.

-Nhìn là biết nói dối rồi, chị viết xấu về em chứ gì, nói thật em mới đi tìm cùng chị chứ.

-Thì...có viết về em...chút chút. Không viết xấu đâu nhá. - Chị lại cúi cúi, hai má ửng hồng.

-Vậy chị đứng đây để em chạy ra quán bánh lấy cho.

-Không!!! Chị biết là em nghĩ gì mà.

-Em nghĩ gì đâu?

-Em định ra trước để đọc chứ gì, chị biết thừa - chị lườm em một cái dài tít tắp.

Đệch. Đúng là hiểu em thật. Chị níu em kè kè để em ko chạy được, hỏng cả kế hoạch Nhưng được cái là chẳng phải chiêu trò gì cũng được người đẹp khoác tay, lại còn đi kè kè bên cạnh từ cổng trường đến quán bánh. Giá mà quãng đường đó dài mãi, mà thôi, đi nhiều mỏi chân bome Tới nơi chị lao vào hỏi han chị bán bánh với tốc độ bàn thờ. Chỉ thấy chị bán bánh cười rồi chỉ tay về hướng cái giá để gần bàn ăn của bọn em lúc nãy, quyển sổ của chị để ngay năn trên cùng. Chị rối rít cảm ơn, điệu bộ chị như trẻ con vừa nhận được quà, đáng yêu voãi Chào chị bán bánh rồi em với chị lại đi bộ, nhưng hướng ngược lại với hướng về cổng trường. Đúng là lúc chưa thấy quyển nhật kí của chị thì em lo cho nó thật, còn lúc này thì chỉ ước nãy nó bị ai đó lấy phứt đi cho rồi. Từ lúc cầm được quyển đó chị cứ ôm khư khư trước ngực, mà lại còn ôm bằng cả 2 tay. Đệch.

Mà không biết hôm í là ngày gì mà mấy cá chuyện không bao giờ xảy ra thì nó lại xảy ra. Đi được một quãng chị bảo dừng lại, đứng nói chuyện lát đợi bạn chị tới đón đi học luôn. Em cũng đứng lại và...đệch... Đúng cmnl là chỗ em với chị đứng cách cái cổng nhà tang lễ của bệnh viện chừng 4m. Tự chửi thằng Quang kia mồm thối.

Ngó đồng hồ thấy chỉ còn có 10 phút. Cũng chẳng biết nố gì nhiều vì nãy giờ chém đủ thứ rồi, tỏ tình thì đúng là điên vãi cả điên vì đây là cuộc hẹn đầu tiên của cả hai đứa. Hai đứa đứng nói chuyện một lúc thì bạn chị cũng tới, đưa cho chị chai C2 lúc nãy mua ở tiệm bánh. Chị tung tăng sang đường với chị bạn, vẫy tay chào em, cố ngoái lại phát cuối. Đứng nhìn theo chị mãi, vậy đấy. Lúc đó đã nghĩ người con gái đó sẽ sưởi ấm tim em mùa đông này và cả những mùa đông sau này nữa. (Ôi sến vãi cả sến )

"Chuyện của mùa đông, chuyện về những ngón tay đan, chuyện về những cái ôm nhau thật chặt..."

Thêm Bình Luận