Chương 2

Người đàn ông độc thân nhà họ Hạ ở đầu thôn đang thở hổn hển trên người cô, không ngừng lên xuống.

Sau khi hắn ta xong, lại đến lượt một người khác.

Nam nhân trong thôn lần lượt kéo nhau đến, có người thì chưa mua vợ, có người thì vợ vẫn đang đứng lẫn trong đám đông bu xung quanh.

Thạch Thiên Trụ cũng đưa cho Vương Thiết Sơn 5 tệ rồi cởϊ qυầи trước mặt tôi, đè lên người cô gái.

Trông cô như đã chết, bất động, ngơ ngác nhìn lên bầu trời tối tăm.

Đám dân làng trông thấy vô cùng phấn khích, vỗ tay vui vẻ.

Ngôi làng ồn ào suốt đêm, không được yên tĩnh cho tới tận sáng sớm.

Sáng sớm tôi dậy đi làm đồng, đi vòng qua nhà Vương Thiết Sơn thì thấy hắn ta và dì Vương đang xách một túi ni lông ure hướng về phía sau đồi.

Dì Vương chào tôi: “Ra đồng sớm thế.”

Tôi gật đầu nhìn túi ure: “Cô ấy chết rồi à?”

“Đồ không nghe lời, đáng chết, cãi chúng ta cả đêm!” Dì Vương quát lớn: “Thiết Sơn, mang nó về sau núi chôn trước, lát nữa mẹ về.”

Tới trưa, vừa đi làm đồng về, vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngát, mẹ chồng hiếm hoi nở nụ cười với tôi, bảo tôi bỏ dụng cụ làm đồng trên tay xuống.

“Mẹ Thiết Sơn đưa nửa con gà tới, nói cảm ơn mày vì đã báo cáo.”

Bà cười ngoác miệng đến tận mang tai, nhét thịt gà vào miệng:

“Ngon quá, ngon quá.”

Thạch Thiên Trụ cũng cười theo, vòng tay qua vai kéo tôi ngồi xuống rồi gắp một miếng thịt gà nhỏ vào bát tôi:

“Ăn nhiều chút, lần sau phát huy tiếp, cứ báo cáo 1 người là lại có thịt ăn.”

Tôi vui vẻ gật đầu, đã lâu lắm rồi Thạch Thiên Trụ không cho tôi đồ ăn, cũng không quàng tay qua vai tôi như thế này.

Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để báo cáo những người phụ nữ có ý định bỏ trốn.

Đây không phải lần đầu tiên tôi báo cáo phụ nữ bỏ trốn, thậm chí tôi còn không đếm được đã có bao nhiêu người xui xẻo bị tôi báo cáo nữa.

Sau mỗi lần báo cáo, tôi sẽ nhận được trái cây, cá, thịt gà và những món quà cảm ơn khác.

Bất cứ khi nào tôi làm chuyện đó, mẹ chồng và Thạch Thiên Trụ sẽ đối xử tốt với tôi và cho phép tôi ngồi vào bàn ăn cùng họ.

Chính vì thế, tôi bắt đầu thích công việc này hơn và thậm chí còn được cả làng công nhận.

Nhà ai mới mua con dâu cũng nhờ tôi tới làm thân với họ, đầu tiên để lừa sự tin tưởng, sau đó chính là làm công tác tư tưởng cho họ.

Nếu không làm được công tác tư tưởng thì tôi sẽ để mắt tới họ, tìm cách lừa họ tiết lộ xem khi nào họ bỏ chạy để báo cho gia đình đã mua.

Dân làng gọi tôi là: “Người giám sát phụ nữ.”