Chương 18: Một Đóa Hoa Thiếu Nữ Như Cô Thật Muốn Ở Nhà Nuôi Con

“Nhuyễn...Nhuyễn?” Đường Tuế Như nghiêng đầu “Chú Diệp, chú thấy quỷ à?”

“Em không cho anh gọi Tuế Tuế, nên anh phải lấy cho em tên thân mật, thích không?” Diệp Cô Thâm nói vừa mở cửa xe “Đến nhà rồi, đêm nay mệt mỏi, trở về phòng tắm rửa đi ngủ.”

“Cùng một chỗ với chú?” Theo bản năng cô hỏi lại.

Diệp Cô Thâm đang muốn xuống xe liền dừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Nhuyễn Nhuyễn, xem ra em thật muốn anh ở bên trên, 36 thức, em nghĩ thử trước một chút hình thức kia?”

“36 thức?”

Sự chú ý của cô sai a.

Đường Tuế Như vội vàng mở cửa xe bên cạnh, xám xịt bước nhanh đến cửa ngôi biệt thự ba tầng trước mặt, lưu lại bóng lưng hấp tấp cho Diệp Cô Thâm.

Ban đêm gió thổi qua khuôn mặt cô, cửa nhà xa lạ, vậy mà cô xông lên một mạch, đi thẳng đến lầu hai.

“Diệp Cô Thâm! Phòng ngủ của tôi đâu.”

Diệp Cô Thâm mới vào cửa liền đầu bậc thang, thân ảnh bé nhỏ đã biến mất không thấy, lực thích ứng của nha đầu này vẫn rất nhanh.

“Diệp tiên sinh, cần ăn khuya sao?”

“Không cần, chuẩn bị một đĩa hoa quả mang lên.”

Trên lầu hai, Đường Tuế Như mở từng cửa phòng, nhìn bên trong một chút, chọn phòng cho mình.

Trông thấy Diệp Cô Thâm đi tới, cô chỉ vào phòng sau lưng bên trái “Chú Diệp, cháu muốn căn này.”

Bởi vì cô phát hiện phòng Diệp Cô Thâm cách phòng cô chọn xa nhất.

Diệp Cô Thâm sải bước đi tới “Không được, gian phòng của em dì Lưu đã thu thập xong.”

“Tôi không muốn.” Cô lắc đầu, hơi bĩu môi “Chú Diệp, cháu đi ngủ không quy củ, ban đêm phải ngáy to, nói chuyện hoang đường, nghiêm trọng còn muốn mộng du, chú Diệp nhiều việc, ban đêm nhất định mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi không thể quấy rầy đến chú Diệp.”

Vừa mới gian phòng công chúa kia, cô rất thích, nhưng khoảng cách quá gần, cô muốn rời xa.

Ngộ nhỡ cô bổ nhào Diệp Cô Thâm, hoặc bị Diệp Cô Thâm bổ nhào, một đóa hoa thiếu nữ như cô phải ở nhà nuôi con!

“Em ám chỉ anh sớm cưới em một chút, sửa lại thói quen xấu cho em?” Anh huấn luyện hơn vạn tinh binh, ngược lại không huấn luyện qua một cô gái ngáy to nói chuyện hoang đường.

“Không phải tôi ở nhà chú sao? Liền không thể cho tôi chút tự do?” Cô nhỏ giọng mắng xéo một câu.

Cô gái cúi thấp cằm, lông mi dày dài run run, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhìn xem cũng làm người ta đau lòng.

Nhưng mà…

“Gian phòng không thể đổi.”

“Vì sao?” Cô ngước mắt “Chú Diệp, dựa theo chú nói, về sau chúng ta là vợ chồng, nhà chú chính là nhà tôi, tôi có quyền chi phối, tôi muốn ngủ đây liền ngủ ở đó.”

Hai chữ “vợ chồng” đâm trúng tim cứng rắn Diệp Cô Thâm, lòng mềm nhũn đáp ứng cô.

“Được a.”

“Quả nhiên chú Diệp hiểu rõ đại nghĩa. Ngủ ngon a.” Cô xoay người, cười tủm tỉm chạy vào phòng mình.

Diệp Cô Thâm xoay người đi đến phòng mình, không tới nửa đêm, cô gái nhỏ sẽ ngoan ngoãn chạy đến phòng công chúa.

Điểm ấy, anh tin chắc.

Cô vừa đi vào, Phong Lệ liền mang ba rương hành lý đi vào, dì Lưu bưng đĩa trái cây tiến vào.

Cô vui vẻ ăn đĩa trái cây, dì Lưu thu dọn hành lý cho cô.

Ăn trái cây, tắm rửa, động tác nhanh chóng, dì Lưu cũng thu dọn xong, cô nhẹ nhõm nhào vào giường lớn.

“a..”

Khuôn mặt nhỏ tươi cười liền chậm rãi nhăn lại, cái giường này, cứng rắn.