Chương 2: Mười Tám Năm Nay Rụt Rè Đều Cho Chó Ăn!

Theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn lại, anh mặc đồ rằn ri màu xanh quân đội, dưới chân đi đôi giày quân đội màu đen, đai lưng màu đen tôn lên dáng người hoàn mỹ, giữa đai lưng có dấu đầu sói, trên đó có hai chữ “Xích Sính” rõ ràng.

Con ngươi đen như mực, sống mũi cao, cánh môi mỏng nhấp nhẹ, dáng người thẳng tư thế hiên ngang.

Ánh nắng ngoài cửa chiếu lên người anh trở nên có chút phai nhạt, giống như bị anh đoạt đi hào quang.

Người này…..

Mặc đồ rằn ri đều có thể đẹp trai đến người thần đều phẫn nộ.

Nói đẹp trai nứt trời cũng không quá!

Đường Tuế Như luôn luôn không coi trọng sắc đẹp vậy mà nhìn thấy cũng ngây người.

“Thủ trưởng, Bách Lý không đánh thuốc tê cho em.” Lâm Thượng nằm trên giường lập tức đâm thọc, khuôn mặt tuấn tú bởi vì đau đớn mà nhăn lại, trên trán còn dày đặc mồ hôi.

Đường Tuế Như giật mình, thu hồi ánh mắt kinh diễm, cúi đầu nhỏ xuống, anh là thủ trưởng?

Vậy người nằm trên giường thủ trưởng gào thét là ai?

Ánh mắt Diệp Cô Thâm nhàn nhạt liếc Lâm Thượng, âm thanh mát lạnh vang lên như ngay cạnh tai Đường Tuế Như “Cậu cần trấn định hơn.”

“Em, a….Bách Lý! Tôi muốn gϊếŧ anh!”

Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng từ miệng Lâm Thượng truyền ra.

Bách Lý Doãn cầm kẹp giải phẫu, vô cùng chuyên chú lấy đạn, xem nhẹ các loại kêu rên chửi rủa của Lâm Thượng.

Đường Tuế Như buông thõng đầu, ánh mắt nhìn Diệp Cô Thâm đưa lưng về phía cô cởϊ qυầи áo…

Uy uy uy, có thể suy nghĩ chút hay không, cô là con gái a!

“Cái kéo!”

Giọng nói của Bách Lý Doãn bên cạnh để cô thu tầm mắt lại, vội vàng đưa kéo cho anh ấy.

Thế mà cô nhìn trộm một nam nhân cởϊ qυầи áo.

Mười tám năm nay rụt rè đều cho chó ăn!

Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Lấy đạn a, Lâm Thượng được khâu lại xong đang dựa vào đầu giường, cánh môi trắng bệch “Bách Lý, món nợ này tôi nhớ kỹ! Anh chờ đó!”

Bách Lý Doãn gỡ xuống găng tay “Chờ, lần sau bị thương, không cần khiêng trở về, điều trị ngay tại chỗ, đừng nói thuốc tê, có phải điều kiện giải phẫu đều không xác định.

Đường Tuế Như không để hai người bọn họ “trêu ghẹo” nhau ở trong lòng, cô nhanh tay thu dọn đồ đạc, hiện tại chỉ muốn rời đi nơi này, rời khỏi quân đội.

Huấn luyện quân sự quỷ gì, cô da mịn thịt mềm phơi dưới trời nắng chói chang, mấy tên nam nhân này cũng nhẫn tâm!

Rám đen, bỏng nắng, tìm ai khóc đây.

Không thương hương tiếc ngọc chút nào.

Đường Tuế Như thu dọn rương thuốc xong, xách trong tay, nghiêng đầu đã thấy cơ bụng tám múi cường tráng rõ ràng của Diệp Cô Thâm, cơ xiên bụng tại thắt lưng như ẩn như hiện, bắp đùi thon dài thẳng tắp đang rảo bước về phía bọn họ…

Anh bọc một cái khăn tắm trắng tại thắt lưng, cầm lấy khăn mặt lau nước, mắt đen lãnh đạm nhìn bọn họ “Còn không đi, muốn ở chỗ này dưỡng lão?”

“Phốc.”

Hai tay Đường Tuế Như vội vàng che mũi, rương thuốc trong tay rơi xuống đất.

Thế mà cô chảy máu mũi…

Ánh mắt Diệp Cô Thâm trầm lại, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, cúi đầu tới gần cô “Cô chảy máu mũi.”

“Thủ trưởng, thời tiết quá nóng, tôi phát nhiệt.” Cô lùi lại phía sau, người này biết rõ mình đẹp trai còn dựa vào gần cô như vậy.

Phạm quy a!

Nghe thấy âm thanh xa lạ, ánh mắt Diệp Cô Thâm dời về phía Bách Lý Doãn “Y tá mới tuyển?”

“Có lẽ vậy! Không phải chuyện lớn nhỏ ở đây đều do anh làm chủ sao?” Bách Lý Doãn cố nhịn cười, cũng không tính nhúng tay.

Phát nhiệt cái gì, rõ ràng là sắc đẹp của thủ trưởng dụ hoặc!