Chương 23: Chú Diệp, Tôi Là Một Nữ Nhân Truyền Thống…

Coi như bây giờ không phải vợ thủ trưởng, ngoại trừ Diệp Cô Thâm bên người, không ai dám bắt nạt cô.

“Chú nhìn tôi phơi nắng thảm như vậy, chú nhẫn tâm kéo tôi đi quân khu sao? Quân khu trời nắng chang chang, tôi thấy liền sợ hãi.” Cô còn không online, chắc chết.

“Chủ ý của em không tệ.” Lúc đầu anh còn muốn để cô trở về một chuyến, sau đó lại đi quân khu.

Hiện tại xem ra vẫn là đi thẳng về.

“Diệp Cô Thâm, trâu già này.” Cô mím chặt miệng, tức giận đến muốn nhảy xe.

“Lúc đầu không có ý định trở về, sinh viên đại học thành phố Kinh huấn luyện quân sự, để cho anh để ý một chút, ủy khuất em.” Hiếm khi Diệp Cô Thâm giải thích với cô gái nhỏ.

“Lại có người có thể ra lệnh cho chú.” Đầu nhỏ Đường Tuế Như lắc lắc “Có cơ hội mang tôi đi nhận thức vị kia.”

Trong mắt cô, thân là quân trưởng kiêm tham mưu trưởng Xích Sính Quân, vẫn là thiếu tướng Diệp Cô Thâm, rất ít người có thể ra lệnh cho anh.

“Có thể.”

Cô đang muốn giãy dụa một chút, nhưng xe Jeep đi rất nhanh, rất nhanh liền cách xa nội thành thành phố Kinh, một đường đi về quân khu.

Suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn tựa vào vai Diệp Cô Thâm ngủ thϊếp đi, chờ lúc cô tỉnh lại đã ở quân khu.

“Đoàn kết chính là lực lượng. lực lượng này là sắt là thép….”

Khí thế giọng hát dâng trào để cô giật mình, uể oải ngáp một cái, chống đỡ lưng mỏi, mặt trời chói chang biến thành màu cam xinh đẹp, khoảng cách thành phố Kinh đến quân khu có chút xa, thế mà cô ngủ thϊếp đi mấy giờ đi đường.

“Diệp thủ trưởng, tôi ở đâu?” Hai mắt cô mê man, suy nghĩ vấn đề.

Hình như phòng ngủ của Diệp Cô Thâm chỉ có một cái giường, mà lại giống như tấm phản cứng.

Cô không thể trở về phòng ngủ, nếu bị những bạn học kia phát hiện, cô có thể phải tiếp tục huấn luyện quân sự.

Mắt Diệp Cô Thâm nhìn dáng vẻ lười biếng của cô “Em là vị hôn thê của anh, đương nhiên ở cùng anh.”

“.....”

Thủ trưởng ở cùng một cô gái 18 tuổi, anh thật đúng là làm được a.

Trở lại phòng ngủ của Diệp Cô Thâm, cô kinh ngạc phát hiện tấm phản cứng mà lần trước Lâm Thượng nằm lớn hơn chút.

Hơn nữa còn có hành lý của cô ở bên cạnh.

Cô lập tức che ngực, cảnh giác tựa vào vách tường lạnh buốt “Diệp Cô Thâm, tôi là một nữ nhân truyền thống, không tiếp nhận hành vi tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân. Nếu chú dám ép buộc tôi, tôi liền đi nói với ông nội Càn.”

Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn giường “Em thích giường nhỏ? Phong Lệ, đổi lại cho cô ấy.”

“Không, không muốn. Cái này…” Ngón tay cô chỉ vào giường lớn “Đây là tôi cho tôi ngủ a.”

“Không phải?” Diệp Cô Thâm bình tĩnh hỏi lại.

“Vậy cũng không cần đổi, nhưng mà…” Cô chậm rãi xê dịch thân thể phía bên giường, hai tay thăm dò đè lên, hình như không rắn như vậy “Rất được.”

“Anh muốn đi nhìn học sinh huấn luyện quân sự, em nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối gặp ở cửa phòng ăn.”

“Không, tôi tương đối thẹn thùng mà! Nếu không để Phong phó quan đưa vào giúp tôi?” Cô chớp mắt to, nhìn chằm chằm Phong Lệ, cô mới không muốn đi nhà ăn.

“Gặp ở nhà ăn.” Diệp Cô Thâm quyết định không dung túng cô, nha đầu này cũng quá lười.

Ăn cơm còn phải đưa tới trước mặt.

Phong Lệ rất tán đồng quyết định của Diệp Cô Thâm, sắc mặt lạnh lùng đi theo Diệp Cô Thâm.

Bọn họ vừa đi, khuôn mặt nhỏ Đường Tuế Như cười, má trái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, dương dương đắc ý đi khóa trái cửa phòng.

Cô mở máy tính, ngồi trên giường, online làm chính sự.