Chương 39: Diệp Cô Thâm, Anh Già Mà Không Tôn Trọng!

“Diệp Cô Thâm!” Cô quát chói tai.

“Đã hối hận? Nghĩ đến anh giặt cho em?” Quần áo trong tay Diệp Cô Thâm quăng tới trước mặt cô.

Cô tránh không kịp, cả đống rơi vào trong chậu của cô.

“A…”

Cô với chậu cùng lúc ngã vào người Diệp Cô Thâm: “Anh già mà không tôn trọng.”

“Anh mới hai mươi sáu!” Anh nói xong, bất đắc dĩ thu dọn quần áo của hai người.

Cô một hơi xông ra ngoài, cảm giác hai tay trống trơn, đồ lót của cô chẳng lẽ thật sự để Diệp Cô Thâm giặt sao?

Nếu như không cho Diệp Cô Thâm giặt quần áo của cô, thì cô cũng hoàn toàn không biết nha.

Cô lại vòng vo trở lại, vừa vặn Diệp Cô Thâm từ phòng ngủ đi ra, thân hình cao to tiến tới gần cô.

“Chú Diệp, nếu không thì ném đi a!” Cô nhỏ giọng đề nghị.

Hai tay Diệp Cô Thâm nắm chặt cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô: “Đường Tuệ Như, em từ nhỏ đã phô trương lãng phí như vậy sao?”

“Cái gì mà phô trương lãng phí? Tôi không có! Chắc chắn không bao giờ! Đây là lần đầu tiên, hơn nữa, anh ngẫm lại nhiều xưởng sản xuất ở nước Mặc Viêm như vậy, nếu anh không mua đồ mới thì bọn họ phải bán hàng như thế nào, như thế làm sao có tiền phát lương cho công nhân, làm sao có thể xúc tiến phát triển kinh tế quốc dân. Tôi chỉ là vì muốn đất nước anhng ta phát triển tốt, cống hiến một phần sức lực của mình mà thôi! Không cần quá sùng bái tôi!”

Cô gái nhỏ nói đạo lý rõ ràng, nâng cao cằm nhỏ, một bộ dạng hoàn toàn cống hiến vĩ đại cho quốc gia cho dân tộc.

“Em biết nói như vậy, tại sao không đi làm luật sư đi? Thật tiếc cho giới luật sư mất đi một luật sư nữ xinh đẹp.” Đạo lý rõ ràng ngay cả anh cũng bị thuyết phục.

Đường Tuệ Như cầm lấy lịch trình, mắt nhìn thời gian vừa đúng giờ.

Đứng quân tư dưới bóng mát!

Lại là quân tư!

Không có điểm nào mới mẻ sao?

“Tôi đi đứng quân tư, Chú Diệp, chỉ cần anh không chê, tôi coi như là người hầu giúp tôi giặt quần áo cũng được!” Cô chạy nhanh như làn khói đi ra ngoài: “Dù sao cũng là đặc huấn, mình không cần phải đổi quần áo nha!”

Diệp Cô Thâm đứng ở ban công hành lang nhìn cô gái nhỏ đứng dưới cây ngô đồng, vóc dáng thẳng tắp.

Khóe miệng của anh nở nụ cười thản nhiên cũng không cần dạy bảo vẫn rất nghe lời đấy.

Anh yên tâm trở lại phòng.

Ánh mắt Đường Tuệ Như nhìn thấy Diệp Cô Thâm đi vào, cơ thể nhỏ bé lập tức chạy trốn mất.

Phòng y tế.

Bách Lý Doãn ngồi trong phòng làm việc có điều hòa, nghe tiếng nhạc âm hưởng du dương, buồn ngủ.

Đường Tuế Như lặng lẽ meo meo mở cửa phòng, đang buồn ngủ?

Vậy ngủ thêm một lát nữa là được rồi!

Cô chạy vào bên trong phòng thuốc, đôi mắt màu hổ phách to tròn căng lên nhìn tên thuốc, rất nhanh đã tìm được thứ cô muốn, cầm trong tay ống tiêm, cười tủm tỉm tiến về phòng Bách Lý Doãn.

Vẫn còn ngủ, cái mồm thật rộng nha, cái gì cũng nói cho Diệp Cô Thâm!

Đều là đồ đểu!

Cô từ từ đi qua, nhìn thấy tĩnh mạch ở cổ đang nghiêng đầu của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cười xinh đẹp, ông tiêm trong suốt phun ra chất lỏng.

Nhắm ngay cổ của anh ta, dùng sức ấn kim tiêm một phát, Bách Lý Doãn tỉnh lại, đồng tử trợn tròn lập tức nhắm lại.

Tiêm thuốc vào cơ thể anh ta, Đường Tuệ Như vỗ vỗ vai anh ta: “Anh Bách Lý, chị nhỏ đặc biệt tiêm thuốc ngủ cho anh, bảo đảm anh ba ngày ba đêm ngủ như heo chết! Xem anh về sau còn dám báo tin mật không!”

Cô gái ngâm nga bài hát, không có anht ý nghĩ muốn hủy chứng cứ, trực tiếp vứt ống tiêm vào thùng rác bên cạnh rồi rời đi.

Bởi vì quan hệ mập mờ với Diệp Cô Thâm cho nên trong quân đội cô tự do đi, chỗ nào cũng không có người dám ngăn lại.

Mặt trời nắng nóng, cô đi tới bãi tập huấn luyện, ngoắc ngón tay với Lý Bất Ngôn đang trong giờ giải lao.

Lý Bất Ngôn lập tức chạy tới