Chương 47: Không Cần Máy Tính, Làm Sao Copy Giấy Kiểm Điểm Của Người Khác Được A!

Truyện cổ tích?

Diệp Cô Thâm nhìn cả một giá sách, muốn tìm chỗ nào có truyện cổ tích để đưa cho cô.

Bàn làm việc của thủ trưởng bị chiếm cũng không tức giận, chuẩn bị đầy đủ giấy bút cho cô, cầm lấy báo cáo quân sự ngồi đối diện cô, thỉnh thoảng liếc cô một cái.

Mà cầm cây bút máy màu đen nạm vàng , Đường Tuế Như vẫn còn xoắn xuýt không biết viết như thế nào. Mấu chốt cô cảm thấy mình không làm sai thì sao có thể nhận lỗi được!

“Tôi muốn dùng máy tính!” Ngón tay nhỏ của cô chỉ vào màn hình máy tính tinh thể lỏng.

Vẫn là màn hình cong nha!

Đồ của thủ trưởng đại nhân đều rất cao cấp đấy.

“Viết xong cho em chơi trò chơi!”

“Hừ! Trước chín giờ hôm nay nhất định giao cho anh!” Cô buông bút máy, bật máy tính lên.

Không dùng máy tính làm sao copy bài kiểm điểm của người khác được chứ.

Cô từ nhỏ đã là một trong ba học sinh giỏi, là Diệp Cô Thâm ép cô thành như vậy đấy!

Khởi động máy tính có mật mã, chữ tiếng anh và số, cô gái nhỏ không hỏi anh nhưng rất nhanh nghe thấy trong máy tính phát ra âm thanh.

Mật khẩu!

“Thủ trưởng Diệp, không phải nói cháu, giải mật mã máy tính của anh cũng rất đơn giản thôi.” Cô cầm chuột di chuyển đến ô biểu tượng trên cùng.

Mẹ nó nha!

Cô có thể bị nghĩ là nhìn trộm bí mật quân sự không?

Có thể bị ngồi tù không?

Tiếng âm thanh im bặt, cô gái nhỏ một lần nữa cầm bút máy, vùi đầu khổ sở suy nghĩ.

Cô vừa muốn viết, âm thanh lành lạnh của Diệp Cô Thâm ngồi đối điện truyền đến: “Mật khẩu của anh đơn giản”

“Không đơn giản, khó nhưng phức tạp.”” Nhưng đối với cô mà nói rất đơn giản

Diệp Cô Thâm buông báo cáo quân sự, đứng dậy đi qua, màn hình máy tính đã tối.

Anh mở lại một lần nữa, đến chỗ khởi động mật mã thì dừng lại: “Mở lại một lần nữa.”

“Cái gì?” Cô ngây thơ nhìn anh: “Chú Diệp, là anh để mật khẩu đơn giản đừng nghĩ vu oan linh tinh cho cháu?”

“Trong cái đầu dưa của em có gì vậy?” Ngón tay thon dài của Diệp Cô Thâm đặt trên bàn phím, rất nhanh bấm mật mã: “Nói xem cái mật mã nào khó hơn?”

“Anh sẽ không có gián điệp ở đây chứ?” Cô bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng: “Đây chính là địa bàn của anh nha?”

“Dùng để phòng ngừa.”

“Được rồi!” Đường Tuệ Như nhìn bàn phím: “Tiếng Anh, số, dấu chấm câu sẽ khó hơn một anht. "

“Chú Diệp, nếu không tôithiết kế cho anh một cái?” Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Đưa điện thoại đi động của anh cho cháu!”

Diệp Cô Thâm vô cùng tin tưởng đưa điện thoại cho cô.

“Anh tiếp tục làm việc, tôisẽ sớm làm xong!”

“Anh nhìn.” Anh muốn hiểu rõ cô hơn.

Cô gái nhỏ ở trước mặt mình thể hiện bản thân, giống như muốn mở rộng lòng ra với anh, sao có thể rời đi.

Cô bấm máy tính rất nhanh, trên màn hình xuất hiện các loại con số giao diện.

Diệp Cô Thâm học qua về huấn luyện phương diện tin tức kỹ thuật, có thể nhìn ra được là cái gì nhưng mà…

Động tác tay của cô gái nhỏ nhanh hơn anh tưởng tượng.

“Được rồi.” Đường Tuế Tuế hai tay đưa điện thoại cho anh: “Chú Diệp, cái này nếu máy tính của anh bị mở sẽ chuyển tin tức đến điện thoại anh đấy! Mật mã tôiđã thay đổi giúp anh một cái phức tạp hơn, có thưởng gì cho tôikhông?”

“Nếu không hư, anh thực muốn ban thưởng đấy!”

Ví dụ như không cần ghi cái bản kiểm điểm kia!

Diệp Cô Thâm cúi đầu tới gần cô, một tay cầm điện thoại, một tay để sẵn sau gáy cô: “Ban thưởng một nụ hôn.”

"A... A... A.... . ."

Cái này không phải thưởng nha.

Lần đầu tiên chỉ là chạm nhẹ cánh môi không tính là hôn môi, nhưng lúc này đây

Cô nhớ rõ ràng cảm giác cánh môi nóng bỏng của hai người chạm vào nhau, hàm răng bị cạy mở, hôn hít không có tiết tấu gì cả, triền miên, cuốn lấy tất cả ngọt ngào tươi đẹp của cô…