Chương 7: Có Phải Diệp Cô Thâm Uống Lộn Thuốc Hay Không

Sắc mặt Diệp Cô Thâm trầm xuống, buổi sáng, lúc anh vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, ở bên ngoài mấy ngày không tắm rửa, mà trong mắt anh, đây là quân đội, chỉ có quân nhân, không có nam nữ khác biệt.

“Thế nào, chưa nhìn đủ?” Anh hơi cong môi “Còn muốn chảy máu mũi?”

“Ha ha...tự luyến!” Cô xoay người, chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.

Phải làm sao a?

Tên hỗn đản này sẽ không bỏ qua cho cô!

Đứng ở cửa phòng vệ sinh, nửa người cô ở bên trong, nhô đầu ra “Thủ trưởng, tôi nói anh kiểm tra nội vụ, không thể một mực ở lại chỗ này a?”

Diệp Cô Thâm bình tĩnh nhìn cô “Không chỉ mình tôi kiểm tra.”

Nói cách khác, anh ở chỗ này cũng không có việc gì.

Tiểu nha đầu này, lại đang nghĩ cái quỷ quái gì.

“Quân đội, không có lệnh của tôi, không nên nghĩ lén ra ngoài.”

“Cắt…” Cô xùy một tiếng “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Phòng ngủ lớn như vậy trở nên yên tĩnh, liền thanh âm tinh tế bên trong, anh cũng có thể nghe rõ ràng, tính tình tiểu nha đầu thật lớn, đá gõ đạp cũng vô dụng.

Mười phút sau, Đường Tuế Như nhanh chân đi qua “Báo cáo thủ trưởng, tôi không có nướ© ŧıểυ.”

“Uống nước liền có.” Diệp Cô Thâm đưa cô một chai nước.

Cái này…

“Nhất định phải như vậy sao? Tôi đi huấn luyện quân sự còn không được sao? Nếu tôi chết trên bãi tập, Diệp Cô Thâm đúng không? Làm quỷ tôi cũng tha cho anh? Hỗn đản.” Trong tay cô cầm que thử thai đập tới phía anh, xoay người chạy ra ngoài.

Anh lưu loát bắt được que thử thai “Trở về.”

Bước chân Đường Tuế Như chạy đến cửa dừng lại “Tôi đi huấn luyện quân sự, thủ trưởng có chỉ thị gì sao?”

Mắt anh nhìn chăn rối loạn trên giường “Gấp chăn tốt! Khối đậu hũ!”

“Sẽ không.” Cô khẽ kêu một tiếng, quay người liền rời đi.

Tại phòng ngủ lành lạnh, vừa đi ra ngoài mặt trời cực nóng chiếu lên người.

Vũ khí cuối cùng cũng bị thất bại, chẳng lẽ cô thật phải ở đây nửa tháng, cô sẽ phơi thành than đen.

Ở bãi tập nhìn đám người kia rời đi, nam nhân cầm đầu quân trang thẳng, buổi sáng cô còn đối với gương mặt kia chảy máu mũi, bây giờ cô chỉ muốn chọc thủng gương mặt kia.

Đầu gỗ chết tiệt, không hiểu bết, không thương cảm nữ sinh yểu điệu các cô chút nào.

Đêm đó trở lại ký túc xá, cô nhìn khối đậu hũ vuông vức trên giường, sửng sốt một chút.

Có phải Diệp Cô Thâm uống lộn thuốc hay không.

Cư nhiên giúp cô gấp.

“A a a…” Tay nhỏ lôi kéo chăn, nháy mắt khối đậu hũ trở nên lộn xộn.

“Tuế Tuế, cậu thế nào?”

“Không có việc gì.” Cô nhìn chăn lộn xộn, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Hôm sau, nghe thấy tiếng còi thật dài, cô vẫn không nhanh không chậm mặc quần áo, đứng dậy.

Lúc lôi kem chống nắng ra, do dự một chút.

Nếu như không ngoài dự đoán, hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Tư thế quân đội dưới trời nắng chang chang, trên trán Đường Tuế Như chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, tôi hôm qua vf buổi sáng đều không ăn cơm, hiện tại có chút choáng đầu.

Ngực thở hổn hển, cái bóng trước mặt cũng lặp lại, phân chia thành mấy cái…

“Có người té xỉu!”

“Tuế Tuế.”

“Đường ba tuổi.”

Lúc này, trên bãi tập không chỉ có một người té xỉu, các đội khác cũng có người té xỉu.

Đường Tuế Như chỉ cảm thấy đầu nện trên đất rất đau, người xung quanh tới gần cô, bóng mang tới chút lạnh để cô thoải mái một chút.Lần này trở về đi.

Diệp Cô Thâm cũng không cần ác độc.

Nếu không, không xé quân trang anh ra không được.