Chương 11:

Lê Hàm Dục rời đi được một giờ, trợ thủ đẩy Đào Noãn về tới phòng bệnh, dù sao cũng là ở bệnh viện Lê gia, kiểm tra không cần xếp hàng. "Bác sĩ Lê, đây là kết quả kiểm tra, còn lại phải chờ một lát mới có đủ."

Lê Hàm Triệt nhận báo cáo kiểm tra, nói với trợ thủ: "Ra ngoài đi, nói với các bộ phận chuyện hôm nay không thể để viện trưởng biết." Nói xong bắt đầu lật xem báo cáo trong tay.

Ngực Đào Noãn đã không đau như vậy, nhưng vẫn thực căng, huyệt thịt nơi tư mật vẫn còn ngứa, cô quan sát phòng bệnh để dời lực chú ý, đây là gian phòng xép, phòng tiếp khách, phòng bếp nhỏ, phòng vệ sinh đầy đủ mọi thứ, trang hoàng còn đẹp hơn nhà cô, không biết ở một ngày phải tốn bao nhiêu tiền, dù sao thì cô cũng không trả nổi.

Vừa rồi đi kiểm tra, toàn bộ hành trình vị trợ thủ đó đã nói với cô, bệnh viện này là của Lê gia, người đưa cô tới là nhị thiếu gia Lê gia Lê Hàm Dục, mà người phụ trách trị liệu cho cô chính là đại thiếu gia Lê Hàm Triệt.

Đào Noãn ngồi trên xe lăn trộm quan sát Lê Hàm Triệt, hắn lớn lên có bảy phần giống Lê Hàm Dục, trên mũi cao thẳng là khung mắt kính, nhưng mà không có cảm giác phản nghịch như em trai hắn, mà là càng thêm thành thục ổn trọng. Lúc này cảm giác khó chịu trong cơ thể đã giảm bớt, cô cũng bắt đầu tự hỏi đầu đuôi câu chuyện, căn cứ vào ký ức đứt quãng, còn có lời nói của người đàn ông ác độc, hẳn là trai bao mà Lộ Lộ tìm cho cô chạy đột xuất, cô mới lên giường Lê Hàm Dục, quá hoang đường.

"Đào tiểu thư, Đào tiểu thư." Lê Hàm Triệt kêu hai lần, cô gái phát ngốc mới nghe thấy.

"Nga, bác sĩ Lê."

"Tôi đã xem kết quả kiểm tra, cô có thể kể lại rõ hắn cho cô uống cái gì không, cùng với phản ứng sau khi uống?"

"Được." Đào Noãn nghiêm túc hồi ức: "Thuốc đó... Là màu hồng nhạt, thực ngọt, không có hương vị gì đặc biệt, một ly rất nhỏ, đúng rồi, người đàn ông đó nói đấy là thuốc vừa mới được nghiên cứu, tôi uống xong thì chừng vài phút sau, trên người vô cùng ngứa, ngay sau đó..." Nói tới đây, cô ngượng ngùng không dám nói tiếp.

Lê Hàm Triệt thấy cô băn khoăn, nói với cô: "Đào tiểu thư, tôi là một bác sĩ, mong cô đừng băn khoăn, nói ra tôi mới giúp cô được."

"Được rồi, ngay sau đó, tôi thấy ngực phát đau vì căng, phía dưới cũng... Ngứa... Vẫn luôn chảy nước..." Thật ra bây giờ cô cũng rất ngứa, nhớ tới tối hôm qua bị đại dươиɠ ѵậŧ thao, lén kẹp chặt tiểu huyệt trên xe lăn, lại kẹp ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, hận không thể lập tức có một cây côn ŧᏂịŧ, khuếch trương giống như tối qua, ô ô, tại sao cô lại trở nên dâʍ đãиɠ như vậy.

Người đàn ông không nói gì, Đào Noãn thấy hắn nhìn chằm chằm ngực mình, cũng cúi xuống nhìn theo hắn, chỉ thấy vị trí ở hai vυ" đã bị ướt, khuếch tán ra xung quanh, Đào Noãn sợ hãi, run rẩy hỏi hắn: "Bác sĩ Lê, đây... Đây là cái gì?"

Lê Hàm Triệt hoàn hồn, nhíu mày nói: "Căn cứ kết quả kiếm tra cùng với bệnh trạng lâm sàng của cô, chắc hẳn cô đã uống phải thuốc kí©h thí©ɧ nồng độ cao, cả người sẽ có phản ứng như mang thai, bây giờ cơ thể của cô giống như thai phụ, vυ" căng lớn, tính dục tăng mạnh, thậm chí... Phân bố sữa tươi, chỉ một ly nhỏ thôi mà trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra phản ứng lớn thế này, loại thuốc này nhất định có cho thêm thành phần khác, bây giờ vẫn chưa có thuốc trị, cô đừng gấp gáp, có lẽ một thời gian nữa sẽ từ từ giảm bớt."

Cô có thể không vội ư, cô sắp khóc luôn rồi đó, Đào Noãn nghẹn ngào hỏi hắn: "Vậy... Vậy nó cứ chảy mãi như vậy sao... Ô ô... Tôi phải sống thế nào đây... Ô ô..."