Chương 18:

Đào Noãn cẩn thận cho quần áo vừa làm xong vào túi, sửa sang lại ba lô chuẩn bị ra cửa, cô thực quý trọng từng bộ quần áo mà mình làm ra, không yên tâm tới cửa lấy đồ, mỗi lần đều đến bưu cục đóng gói gửi đi, gửi đơn chuyển phát nhanh cho khách hàng, tính toán giải quyết cơm trưa ở bên ngoài.Đẩy cửa kính quán cà phê, Đào Noãn lập tức ngồi xuống bên cạnh cửa sổ sát đất, đây là nơi cô thường xuyên tới, ở gần nhà cô, không chỉ có cà phê ngon, thực đơn cũng rất phong phú, có thể ăn một tháng liền mà không trùng, mỗi lần cô lười nấu cơm đều tới đây ăn, rảnh thì ngồi bên cửa sổ đọc sách hết một buổi trưa, thỉnh thoảng Đỗ Thành sẽ đi cùng với cô, lại nhớ đến những việc này chỉ thấy ký ức dần dần mơ hồ, giống như đã qua mấy đời.

"Cho tôi một phần cơm hải sản Tây Ban Nha, một bình trà trái cây, cảm ơn." Đào Noãn trả thực đơn cho nhân viên, lấy ipad và bút từ ba lô ra, mấy hôm nay cô suy nghĩ rất nhiều, trước kia cô có ý định kết hôn với Đỗ Thành, làm hiền thê lương mẫu giúp chồng dạy con sống hết quãng đời còn lại, không có ý tưởng gì cho công việc và sự nghiệp, nhưng mà bây giờ thì khác hoàn toàn, tuy rằng ba mẹ để lại nhà và một ít tiền, nhưng cuộc sống sau này phải dựa vào bản thân mình, cô phải có một công việc lâu dài, trình độ thiết kế quần áo của cô không tệ, nhưng đã gần hai năm không chạm vào thiết kế, bây giờ phải luyện từ bước phác thảo.

Phục vụ đặt thức ăn lên bàn, nhìn bản phác thảo của cô nói: "Chị vẽ đẹp thật."

Giọng nam sinh rất êm tai, ôn nhu lại có từ tính, Đào Noãn ngẩng đầu, thoạt nhìn hắn cũng chỉ chừng hai mươi, để tóc mái ngắn, thân cao 1 mét 8 mấy.

Đào Noãn cũng cười với hắn: "Cảm ơn, hình như lúc trước chưa từng thấy em?"

"Nga, em vừa tới hai ngày trước." Chàng trai cười rộ lên hơi thẹn thùng, lộ ra hai cái răng nanh.

Đào Noãn gật đầu, không nói gì nữa.

Thân Thần nhìn con số trên đồng hồ, bơi tới cạnh tay vịn, ném kính bơi sang một bên, tóc biến dạng, cẩu thả khác với thường ngày, hắn cao gần 1m9, vai rộng eo thon, bọt nước chảy dọc theo đường cong cơ bắp vô cùng gợi cảm, hai ngàn mét, chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn, hắn chỉ muốn xuống nước để bớt buồn bực, nhưng mà bây giờ phát hiện những giấc mộng đó vẫn quẩn quanh trong đầu, Thân Thần chôn mặt vào khăn lông, những giấc mộng đó, Đào Noãn khàn giọng xin tha dưới thân hắn, mà hắn như không biết mệt thao cô khóc hết lần này đến lần sau, cảm giác trong mộng quá chân thật, chân thật đến mức hắn nghĩ mình thật sự làm như vậy, sau đó tỉnh lại phát hiện hạ thể ướt một mảnh, trên giường lạnh băng chỉ có một mình hắn.

Thân Thần lớn lên trong vòng tay mẹ, mẹ hắn thì chu toàn đủ loại đàn ông, không rảnh bận tâm tới hắn, ngại hắn khóc ồn ào, ném hắn ở vũ trường, ai rảnh thì ghé trông một chút, bắt đầu từ khi hiểu chuyện, hắn gặp vô số cảnh giao hợp cả trai lẫn gái, bọn họ làm hắn cảm thấy ghê tởm, đàn ông và phụ nữ ở cạnh nhau đúng là ghê tởm. Có đôi khi, mẹ sẽ dẫn hắn vào một căn phòng sang trọng, người đàn ông có gương mặt tàn nhẫn đón bọn họ ở cửa, hắn ta chỉ nói một câu: "Chờ cô chết thì con trai cô có thể vào cửa Thân gia, Thân gia sẽ không cho loại người dơ bẩn như cô bước vào."

Về nhà, mẹ vừa uống rượu vừa gào khóc, đánh rồi lại ôm hắn, một ngày sau đó, bà vĩnh viễn rời xa hắn, hắn được nhận vào một căn nhà lớn, lớn lên trong sự xem thường chửi rủa của chính thất và hai người anh.

Thân Thần chăm chú nhìn màu nước trong hồ, vì để chán ghét Đào Noãn, hắn đã xem video cô làʍ t̠ìиɦ với Lê Hàm Dục, hắn cho rằng hắn sẽ thấy ghê tởm, như vậy thì sẽ không suy nghĩ lung tung, nhưng sự thật là, nghe cô uyển chuyển thừa hoan dưới thân người khác, nhìn hai chân trắng như tuyết của cô quấn lên hông người khác, trái tim hắn vừa đau vừa nhức như bị thứ gì đập trúng, điên rồi, nhất định là điên rồi.