Chương 2:

Đào Noãn liên hệ công ty chuyển nhà, chỉ lát sau đã có vài người tới bắt đầu chuyển nhà, cô nhìn chằm chằm, dù sao với phẩm hạnh của gia đình này, nói không chừng sẽ lấy thứ gì đó: "Đồ của anh lấy đi hết đi, sau này đừng tới tìm tôi nói còn bỏ sót đồ ở đây." Bọn người đi rồi, Đào Noãn mở khóa vân tay, xóa vân tay Đỗ Thành, sửa lại mật mã, quét tước từ ngoài vào trong một lần, chăn ga gối đệm giặt sạch toàn bộ, cuối cùng mệt mỏi nằm liệt xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, sờ di động gọi cho bạn tốt: "Lộ Lộ, tớ muốn uống rượu."

Buổi tối 8 giờ, khi tới quán bar, Hạ Vân Lộ nói cô ấy đã tới, Đào Noãn xuyên qua đám người tìm được cô, đây là lần đầu tiên cô tới quán bar, trước kia cái gì Đỗ Thành cũng quản, mặc quần áo màu gì, phun nước hoa gì, đi đâu với ai cũng phải can thiệp.

Hạ Vân Lộ diện mạo mỹ diễm, mắt trang tinh xảo, môi đỏ kiều diễm, một bộ váy hai dây màu đen phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ, so sánh với cô, một bộ váy lụa màu xanh làm Đào Noãn càng thêm dịu dàng thanh lệ, cô trang điểm nhẹ che đậy vành mắt hơi đỏ, tóc đen trước sau như một, làn da càng thêm trắng nõn, cả người thực mảnh khảnh, làm người ta muốn bảo vệ, tuy rằng phong cách hai người khác nhau, nhưng lại là bạn tốt từ nhỏ đến lớn.

"Sao vậy? Cãi nhau rồi?" Hạ Vân Lộ là bạn tốt nhiều năm của Đào Noãn, vẫn luôn chướng mắt Đỗ Thành.

"Chia tay." Đào Noãn ảm đạm, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

"Ngọa tào! Chị em cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ rồi!" Hạ Vân Lộ lại uống một ngụm rượu: "Mẹ nó tớ đã sớm không ưa tên tiểu bạch kiểm đó, nhìn như thận bị hư, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, không giống đàn ông chút nào, ai cậu đừng khóc, tớ muốn loại nào mà không có."

Đào Noãn đỡ trán rớt nước mắt: "Ô ô, Lộ Lộ, tại sao lại như vậy chứ."

Cô hồi tưởng lại quá khứ, cha mẹ cô ra đi vì tai nạn, cô đã tự mình phong bế một thời gian dài, bên cạnh chỉ có một người bạn là Lộ Lộ, cho đến khi lên đại học gặp Đỗ Thành, gia cảnh không tốt, không thể tặng quà cho cô, nhưng mà sẽ bên cạnh cô, dẫn cô đi ngắm trăng, kể chuyện xưa cho cô, cứ như vậy làm ấm trái tim cô.

Nhà Đào Noãn ở gần trường đại học, kết giao không bao lâu thì Đỗ Thành đến nhà cô ở, khi đó Đào Noãn không biết nhiều về lưỡng tính, một tuần làm một lần cũng thấy không sao, sau khi làm hắn luôn nói mệt, số lần càng ngày càng ít, thường là vào những lúc cô động tình, là hắn đã kết thúc, dù Đào Noãn ngốc thế nào cũng biết đây là chuyện không bình thường, du͙© vọиɠ của cô không nhiều, hơn nữa Đỗ Thành nói sẽ trị, cho nên cô cũng không để tâm.

Nhưng mà hôm nay, Đỗ Thành biết rõ vấn đề trên người hắn, lại cam chịu cha mẹ hắn vu hãm cho cô không thể sinh dục.

Đào Noãn uống vài chén rượu, người đã mê mang, lau nước mắt nức nở nói: "Lộ Lộ... Ô ô... Cậu nói đi, cậu nói xem tớ có làm chuyện gì có lỗi với hắn không chứ, ô ô... Tớ lẻ loi một mình, nhà... Sớm muộn gì nhà cũng có phần của hắn, ô ô... Tớ, tớ chỉ muốn hắn có thể đứng trước mặt bảo vệ tớ..."

Hạ Vân Lộ nghe cô đứt quãng kể hết câu chuyện, cuối cùng cũng hiểu tại sao, thì ra tên đó hàng không sài được thật sự, bàn tay sơn màu đỏ tươi ôm cô vào lòng: "Ngoan, hôm nay chúng ta khóc cho thống khoái, sau này không bao giờ rơi nước mắt vì đàn ông, nghĩ tới những chuyện tốt, may mắn không kết hôn, nếu không đã phải sống cô đơn cả đời, trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, Noãn Noãn của chúng ta vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, ông trời không muốn ban cậu cho tên khốn đó, cuộc sống mà, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, ở cạnh loại người đó có gì vui vẻ? Cưng chờ đi, chị sẽ an bài một người hàng to xài tốt, cho cưng biết thế nào là đàn ông chân chính."

"Tận hưởng lạc thú trước mắt..." Đào Noãn đánh cách, ánh mắt mê ly nỉ non: "Đúng... Tận hưởng lạc thú trước mắt..." Đàn ông thúi, cô không bao giờ động tâm nữa.

Hạ Vân Lộ dùng bàn tay còn lại gọi một dãy số: "Này, an bài cho tôi một thân thể tốt, phải sạch sẽ, đến cửa khách sạn XX chờ."