Chương 20:

Thở dài đúng là khó hiểu, Đào Noãn nghi hoặc, cảnh tượng bây giờ cô mới là người nên thở dài, hắn ta không nói lời nào, cô lớn gan trộm nhìn về phía trước, sắc mặt của Thân Thần đúng là không âm trầm như lần trước, ngược lại rất nhu hòa, cười như không cười nhìn cô nói: "Còn chưa đo kích cỡ, làm sao làm quần áo cho tôi?"Hắn làm quần áo thật? Đào Noãn nhìn tây trang Brioni trên người hắn, mặc nhãn hiệu này còn kiếm cô may quần áo?

Đào Noãn tự hỏi, giả vờ trấn định ôn nhu nói: "Xin lỗi, Thân tiên sinh, đơn đặt hàng này tôi không nhận, mong anh mở cửa tôi phải về nhà."

"Muốn đi thật ư?" Hắn ta ngồi xuống ghế, Đào Noãn cảm thấy không khí xung quanh lập tức căng thẳng, gom đủ dũng khí, gật đầu.

Hắn ta bất đắc dĩ cười, cầm điều khiển từ xa trên bàn, đang lúc Đào Noãn còn đang nghi hoặc hành động của hắn, từng tiếng rêи ɾỉ vang vọng trong phòng: "Ha a... Đại dươиɠ ѵậŧ... A a a... Đại dươиɠ ѵậŧ giỏi quá... Ô ô... Đại dươиɠ ѵậŧ của anh... Thao chết Noãn Noãn..."

Đào Noãn bất ngờ nhìn màn hình, trên đó đang phát video, cô nằm dưới thân Lê Hàm Dục, video được quay từ bốn phía, có góc nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra từ nơi giao hợp, còn lại là quay khuôn mặt ửng đỏ cùng với đùi, Đào Noãn kinh hoảng thất thố, khóc lóc kêu Thân Thần: "Tắt đi... Ô ô... Rốt cuộc anh muốn làm gì..."

Hắn ta thờ ơ, trong phòng tràn ngập tiếng bạch bạch bạch và tiếng nam nữ thở dốc, Thân Thần không nhìn video, ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế: "Tôi muốn cái gì, chắc là cô cũng đoán được, ắt hẳn cô cũng không muốn video này được đăng lên mạng đâu."

Vô sỉ, Đào Noãn không ngờ hắn có mục đích đó, với tài phú và địa vị của hắn thì có rất nhiều cô gái muốn bò lên giường, không biết tại sao lại không chịu buông tha cô, bình tĩnh lại, nói: "Anh muốn đăng thì đăng, dù sao trong video không chỉ có một mình tôi, đến lúc đó Lê Hàm Dục cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Hồi tưởng lại buổi sáng hôm đó Lê Hàm Dục mang cô đi, Đào Noãn đánh cuộc hắn không dám chọc Lê Hàm Dục.

Thân Thần không ngờ cô sẽ nói như vậy, cảm thấy cô ngày càng thú vị, cong khóe miệng nhìn cô: "Ừ, thông minh hơn rồi."

Trong video Lê Hàm Dục đã bắn một lần, đang đặt côn ŧᏂịŧ ở miệng huyệt hỏi cô có muốn nữa hay không, Đào Noãn đỏ mặt, dậm chân kêu: "Tắt đi!"

Thân Thần thưởng thức điều khiển từ xa trong tay: "Lại đây lấy."

Đào Noãn dưới thân Lê Hàm Dục nói muốn, côn ŧᏂịŧ cắm vào lần nữa, da^ʍ từ lãng ngữ lại tràn ngập thư phòng, Thân Thần muốn quay đầu lại xem, rốt cuộc Đào Noãn hết chịu nổi, chạy tới bên cạnh hắn, một tay đoạt điều khiển từ xa, một tay che mắt hắn, Thân Thần sớm có phòng bị, khi Đào Noãn chuẩn bị đoạt thì vung tay ném nó ra xa, thuận tay ôm eo cô, Đào Noãn lảo đảo ngã trên đùi hắn, cô sợ tới mức lập tức đứng dậy, lại bị cánh tay trên eo giam cầm.

"Ngô... Anh buông tôi ra..." Đôi tay Đào Noãn chống trên ngực hắn, nhưng hắn vẫn bất động.

Một tay bóp cằm cô, ép cô xem video: "Người khác có thể chạm vào, tôi không thể? Không được nhắm mắt."