Chương 9:

Thân Thần nhìn cô gái ngồi trước mặt, có lẽ là choáng váng vì bị dọa, giờ phút này chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, tóc đen hỗn độn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống như búp bê Tây Dương bị vứt bỏ, mắt to thanh triệt nhìn hắn, mũi hồng hồng vì khóc, ngực phập phồng vì tác dụng kịch liệt của thuốc, vải dệt ướt nhẹp kề sát người cô, phác họa ra đường cong lả lướt, hạ thể nhẹ nhàng cọ xát trên thảm, cẳng chân trắng nõn lỏa lồ bên ngoài, chân nhỏ tiểu xảo, ngón chân phấn nộn co chặt. Cuối cùng tầm mắt Thân Thần rơi xuống đôi môi bị cô cắn trắng bệch, bởi vì dùng sức, máu nhỏ giọt tràn ra từ giữa môi, giờ khắc này có một cảm giác xinh đẹp nói không nên lời. Thân Thần bừng tỉnh hoàn hồn, trong lòng cả kinh, hắn bị cô dụ hoặc sinh ra phản ứng, thay đổi dáng ngồi che giấu hạ thể cương cứng: "Vẫn không nói? Vậy đành phải rót một ly nữa."

Đúng lúc này, ngoài văn phòng rối loạn, ngay sau đó là Lê Hàm Dục nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Đào Noãn, nhưng mà lúc này cả người chật vật, chấn kinh súc vào góc tường như con thỏ nhỏ.

Cuối cùng Đào Noãn cũng thấy được một người mình quen biết, khóc lóc hô: "Lê..." Đột nhiên không nhớ nổi tên hắn, vì thế sửa miệng kêu: "Cứu tôi!"

Lê Hàm Dục muốn chạy lại xem, bị Thân Thần ngăn lại.

"Thân Thần, sao lại thế này?"

Thân Thần bình tĩnh nói: "Lê thiếu, thủ hạ của tôi hội báo nói cô ta bị một người đàn ông đưa vào, ngay sau đó là vào phòng của anh, tôi cần phải điều tra với loại người lai lịch không rõ, đây là việc phụ trách an toàn cho anh."

"An toàn của tôi tôi sẽ tự phụ trách, cô ấy là người của tôi, thả cô ấy ra."

"Lê thiếu cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, cô ta xuất hiện đột ngột, anh không nghi ngờ ư?"

Đương nhiên là có, biết cô không rõ lai lịch, nhưng một cô gái như cô thì làm gì được hắn, đơn giản chỉ là vì tiền, vậy cũng không đến mức tra tấn người ta ra như vậy. Không vô nghĩa với Thân Thần nữa, đẩy người trước mặt ra, đến gần Đào Noãn mới phát hiện cô thật đáng thương, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên tay cô.

Đào Noãn nắm chặt vạt áo Lê Hàm Dục khóc lóc kể lể: "Ô ô... Hắn... Hắn ép tôi uống thuốc..."

"Anh cho cô ấy uống thuốc gì?"

Thân Thần nhẹ nhàng nói: "Lê thiếu đừng khẩn trương, chỉ là một loại thuốc ép cung, không thương tổn tới tánh mạng." Như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng được xem trọng.

"Đưa thuốc giải cho tôi."

"Trước khi chưa điều tra rõ, tôi sẽ không đưa thuốc giải cho cô ta, đây cũng là vì suy xét cho an toàn của anh."

Lê Hàm Dục lười vô nghĩa với hắn, bế Đào Noãn ra khỏi phòng, cho đến bãi đỗ xe ngầm, cùng với cô ngồi hàng ghế phía sau, nói với tài xế: "Đi bệnh viện."

Tài xế nghe lệnh, đến bệnh viện riêng của Lê gia.

Đào Noãn bất an vặn vẹo trong lòng hắn, thân thể lạ thường càng thêm rõ ràng, cảm giác hư không dưới hạ thể còn chịu đựng được, nhưng mà vυ" căng đau như muốn nổ mạnh, cô cảm giác hô hấp bắt đầu khó khăn, nhỏ giọng cầu xin Lê Hàm Dục: "Khó chịu quá... Cầu xin anh..."

"Khó chịu chỗ nào, nhịn một lát nữa được không, sắp đến bệnh viện rồi."

"Ô ô... Tôi thở không nổi... Anh... Anh giúp tôi cởϊ áσ ngực được không... Căng quá a..."

"Được..." Tuy rằng không biết thuốc đó ảnh hưởng gì tới cô, nhưng Lê Hàm Dục thấy cô thống khổ thật sự, bàn tay dò vào quần áo, lần đầu tiên hắn cởϊ áσ ngực, làn da tinh tế câu ra hồi ức tối qua, ném áo ngực ra ghế sau, chuyện đơn giản như vậy lại làm hắn đổ mồ hôi đầy trán.