Chương 41

Nhóm Dịch: BoboTaotao

Truyện chỉ được đăng tải trên tr.u.ye.nhdx và d.tr.uye.n, mọi web khác đều là ă.nc.ap, qua web chính ủng hộ ạ

Trình Du Lễ cười ôn hòa hào phóng: “Chỉ là đề nghị thôi.”

Anh lại hỏi: “Thời gian nửa tháng có đủ không?”

"Hả?"

“Thứ sáu tuần sau là một ngày đẹp, anh sẽ đợi em ở cửa Cục Dân chính.”

"..."

"Em biết làm thế nào để đi đến đó không?"

Tần Kiến Nguyệt nói: “Nếu em không đi, anh có thất vọng không?”

Một lúc lâu sau, Trình Du Lễ mới bình tĩnh nói: “Anh không ép buộc.”

Nguyên tắc sống của anh là thích ứng với hoàn cảnh, bằng lòng với hoàn cảnh và không ép buộc bất cứ điều gì.

Giữa tiếng quạt cọt kẹt, cô nghe được giọng nói tỉnh táo và điềm tĩnh của anh - “Nhưng anh vẫn muốn em đi.”

“Tại sao?” Em thực sự muốn biết suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng anh.

Anh gắp một đũa đầy thịt cừu vào bát cô và nói: “Bởi vì anh rất muốn cưới em.

Lúc này, Tần Kiến Nguyệt vẫn cảm thấy bất ngờ. Cô cong ngón tay, cảm nhận sự ôm khít chặt của chiếc nhẫn: “Anh không cần bàn bạc với gia đình sao?”

Trình Du Lễ nói: “Nếu em cảm thấy cần thiết thì cứ nói đi.” Ý tứ là bên này anh sẽ không thương lượng.

Tần Kiến Nguyệt nói: “Mẹ vẫn chưa gặp anh.”

Anh cảnh giác nhìn qua: “Mẹ không hài lòng nên em sẽ không lấy chồng?”

Tần Kiến Nguyệt không trả lời.

Trình Du Lễ che ngực, vẻ mặt suy sụp nói: "Thật đau lòng."

Diễn còn rất giống, cô mỉm cười nắm tay anh: “Anh đừng buồn.”

Trình Du Lễ nắm ngược lại tay cô, cũng cười nhẹ nhàng, một lúc sau mới nói: "Trở về suy nghĩ kỹ một chút, hôn nhân không phải trò đùa."

Tần Kiến Nguyệt hỏi: “Anh đã nghĩ tới chưa?”

Anh nói "Ừm” một cái và nói: "Đang chờ em gật đầu."

Sau khi kết thúc bữa cơm thì trời đa tối, trên bầu trời đã mọc lên mấy vì sao. Đang đi bộ trên đường, Tần Kiến Nguyệt lại nghĩ đến điều gì: "Em còn có một vấn đề nữa."

Trình Du Lễ cúi người tới gần cô: “Hỏi đi.”

Cô nói: “Anh không bàn bạc với gia đình, nhỡ em lấy chồng, gia đình anh không đồng ý và em… bị bắt nạt thì sao?”

“Sao em lại có những mối lo phiền phức thế này?” Anh không nói nên lời nhéo má cô, “Trừ anh ra, không ai có quyền bắt nạt em.”

Những lời này có hiệu quả trấn an một chút, nhưng Tần Kiến Nguyệt lại đẩy cổ tay anh ra: "Sao anh lại bắt nạt em?"

Trình Du Lễ cười nói: “Bởi vì nhìn em rất dễ trêu đùa.”

Cô lộ vẻ mặt ngượng ngùng, rụt rè nói: "Có lúc anh thật đáng ghét."

Anh buông tay ra, không còn trêu chọc cô. Thay vào đó là đi vào lề đường để lấy xe.

Tần Kiến Nguyệt chậm rãi đi theo, nhìn bờ vai rộng rãi của người đàn ông được đèn đường chiếu sáng rồi lại nhấn vào bóng tối.

Tâm trạng rơi vào cảm giác mềm mại,Tần Kiến Nguyệt bước chân dần chậm lại, dừng hẳn.

Trình Du Lễ bỗng nhiên quay lại nhìn cô.

Anh dừng lại đứng đó chờ cô đi qua: “Sao em luôn thích đi phía sau thế?”

Tần Kiến Nguyệt phục hồi tinh thần: “Em quen rồi.”

"Em quen với điều gì?" Trình Du Lễ bối rối không hiểu.

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Anh không hỏi thêm nữa mà nắm tay cô: “Từ nay về sau anh sẽ nắm tay em đi, rùa nhỏ.”

Đêm trước khi nhận giấy đăng kí kết hôn, Tần Kiến Nguyệt đã chuẩn bị tất cả các tài liệu cần thiết, sắp xếp chúng trên bàn, không làm gì ngoài việc đếm lại tài liệu một cách chậm rãi.

Hôn nhân không phải là trò chơi trẻ con. Trong lòng anh có bao nhiêu cân nhắc mới có thể nói ra một điều như vậy?

Suy nghĩ của Trình Du Lễ rất rõ ràng, nhưng Tần Kiến Nguyệt vẫn tham lam muốn biết nhiều hơn thế.

Tại sao? Tại sao nhất định phải là cô?

Không ngờ, thần tượng thời trung học trong lòng của cô. Anh lại cầu hôn cô!

Đây là sự thật cô có thể chấp nhận được không?