Editor: Tiểu Màn Thầu
Beta: MinMin
Nhiều năm nay Lão phu nhân đã không màng thế sự, cho dù không quản việc trong phủ nữa,
nhưng
cũng không đại biểu rằng không còn
quan tâm tới ai nữa.
Lão phu nhân đối xử với các tiểu thư trong phủ đều
rất
bình đẳng, nhưng Tần Ngọc Lâu là đích nữ của đại phòng, lại là cháu gái lớn trong phủ, tất nhiên lão phu nhân sẽ thiên vị hơn một chút.
Dù
thị thϊếp Tiêu di nương của đại phòng lại là người hầu hạ bên cạnh của lão phu nhân trước kia, nhưng tất nhiên
phần tình cảm lão phu nhân dành cho
Tiêu di nương cùng
nhị
tiểu thư Tần Ngọc Khanh
cũng không giống.
Tính tình Tần Ngọc Khanh lãnh đạm, quan hệ với mọi người trong phủ có chút lạnh nhạt, nhưng thường xuyên đến Minh An Viện bầu bạn với lão phu nhân, cho nên bà cũng vô cùng sủng ái Tần Ngọc Khanh.
Còn Tần Ngọc Lâu có chút lười biếng, không
hay
lui tới viện của lão phu nhân bằng Tần Ngọc Khanh, nhưng tính tình nàng lại
rất
tốt, tuy là đích nữ của đại phòng, lại thường xuyên tươi cười, cũng không quá chú trọng hình thức
nên
các bà tử và nha hoàn trong Minh An Viện thật sự rất kính trọng và yêu thích nàng.
Mỗi khi nàng
đến, các nha hoàn trong Minh An Viện luôn đầy ắp tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt. Chỉ là lần này, mọi người đều biết vừa rồi hai vị ở đại phòng tranh cãi kịch liệt, lúc này Tần Ngọc Lâu lại đến Minh An Viện, chắc là có chuyện quan trọng
nên
mọi người
đều
không dám lỗ mãng.
Sau khi Tần Ngọc Lâu tiến vào, các nha hoàn trong phòng cũng tinh ý lui ra ngoài. Vốn dĩ lão phu nhân đang nhắm mắt, thấy nàng tiến vào liền mở mắt ra nhìn,
đôi mắt hơi híp lại chờ thích ứng với ánh sáng một lúc, rồi tầm mắt dừng trên người nàng đánh giá một hồi, thấy vẻ mặt của nàng vẫn
bình tĩnh đạm nhiên
như không có gì, trong lòng lão phu nhân
cũng
có chút yên tâm.
Lúc này mới từ từ nói: “Phụ mẫu
của
cháu ấy
à, đều đã có tuổi rồi còn không biết gì cả, ầm ĩ như thế chỉ khiến người ta chê cười…”
Tần Ngọc Lâu thuần thục bò lên giường nệm, ngồi đối diện với lão phu nhân,
nàng
biết việc phu thê Tần lão gia cãi nhau lớn
đến
mức
mọi người đều biết
cả rồi, Tần Ngọc Lâu buồn bã nói: “Dù sao cũng do tổ mẫu sinh ra,
cũng
là tổ mẫu đồng
ý
cưới vào cửa, cho dù có mất mặt, cũng là mất mặt tổ mẫu….”
Lão phu nhân nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Tần Ngọc Lâu một cái, ít khi học theo thần sắc của nàng, cũng tận lực nói: “Nói giống như không mất mặt cháu vậy….”
Tần Ngọc Lâu có chút
uất
nghẹn.Trước
đừng nói đến, bây giờ thật đúng
là
khiến nàng mất mặt
mà, rốt cuộccũng là vì nàng mà khiến họ náo loạn lên với nhau, có thể nói nàng cũng quá mất mặt
rồi.
Hai bà cháu cứ
như thường
ngồi
nói
trào phúng
hết nói nhi tử, tức phụ
của mình,
lại đến
phụ thân, mẫu thân, cuối cùng hai người không hẹn
cùng
thở dài một hơi. Lại nhíu mày, thần sắc có chút ngưng đọng. Nghĩ đến việc như ói
loại
nước đắng ngắt này,
đây
cũng không phải là lần đầu tiên.
Cuối cùng lão phu nhân mới ngồi nghiêm chỉnh, nhìn về phía Tần Ngọc Lâu, giống như lơ đãng hỏi: “Cháu
đã biết
cả
rồi sao?”
Tất nhiên Tần Ngọc Lâu biết lão phu nhân đang hỏi chuyện gì, thấy bà điểm mặt đặt tên
như vậy, vẻ mặt Tần Ngọc Lâu bất đắc dĩ nói: “Vâng,
cháu
đã nghe được một chút, cũng
đã
đoán ra được một chút…”
“Hả?” Lão phu nhân nhướng mày, nhưng chỉ cười nói: “ Nói xem
cháu đã
nghe được điều gì?”
Hai tay Tần Ngọc Lâu chống cằm, suy nghĩ một lúc, nhướng mày nói: “Dù sao cũng không thể thoát khỏi mối hôn sự này, đối phương ở cách xa ngàn dặm, dòng dõi cao quý, mà vị Tần thái thái của chúng ta rất không đành lòng, trước đó còn
thay nữ nhi của mình chọn được một mối hôn sự rất tốt nên tất nhiên không thể dễ dàng đồng ý. Còn về phần Tần lão gia cũng rất bất đắc dĩ, không thể đùn đẩy, chỉ có thể chấp nhận mối hôn sự này, đó là cách vẹn toàn nhất, nhưng lại đề nghị mối hôn sự tốt đẹp được chọn trước đó sẽ dành cho một nữ nhi khác, thế nên hai người mới bất đồng quan điểm, liền ầm ĩ cãi cọ với nhau…”
Lão phu nhân nghe Tần Ngọc Lâu nói những lời trêu ghẹo có chút buồn cười, nụ cười mang theo vài phần tán thưởng nói: “Ừ, đúng chính tám phần…”
Dứt lời, lại ngừng một chút, liếc mắt thoáng nhìn về phía cửa sổ, có lẽ do ánh sáng bên ngoài quá chói chiếu vào nên bà không thể mở mắt được đành hơi híp mắt lại.
Khi quay đầu lại, lão thái thái thở dài một hơi rất nhẹ như có như không, lúc này nhìn Tần Ngọc Lâu, nói: “Xưa nay mẫu thân cháu rất ngoan cố, sẽ không dễ dàng chịu khuất phục đâu, đặc biệt những chuyện liên quan đến cháu, khi tình thế cần cắn chặt, mẫu thân cháu sẽ tuyệt đối không lùi bước, còn phụ thân cháu, tuy nói như vậy, về chuyện này cũng có khá lo lắng, nhưng lại không thể đấu lại với mẫu thân cháu được, đành phải nhượng bộ vài phần, nhưng chuyện này là chuyện trọng đại, liên quan đến chung thân đại sự của hai tỷ muội cháu còn chưa nói, sau này còn liên lụy đến cả tương lai của Tần gia chúng ta, cho nên, phải cẩn thận suy xét chu toàn…”
Lão phu nhân nói đến đây, ánh mắt nhìn Tần Ngọc Lâu không khỏi nhu hoà một chút, chỉ từ tốn nói: “Cháu có đi tiểu tiện cũng phải nhìn mặt đất, mà dù sao chuyện này cũng liên quan đến cháu, Lâu Nhi, cháu hãy nói cho tổ mẫu biết suy nghĩ của cháu như thế nào…”
Tần Ngọc Lâu dường như vô tư mỉm cười: “Cháu nào có suy nghĩ gì, không phải bây giờ, còn phải chạy đến tìm tổ mẫu tìm cách sao…”
Khi nói chuyện, ánh mắt nhìn đến mái tóc bạc bị gió thổi qua của lão phu nhân, tầm mắt như ngưng đọng một lúc, sau đó, giống như lơ đãng nói: “Hơn nữa, cháu gái của bà hôm nay mới biết đến mối hôn sự này, trước đó đều không hề hay biết gì cả, cho nên có tâm cũng sợ vô lực….”
Lão phu nhân nghe vậy, chỉ nhìn chăm chú Tần Ngọc Lâu, trầm tư một hồi, lúc này mới chủ động nhắc đến mối hôn sự không thể đùng đẩy đó.
Hoá ra, do chính tổ phụ cùng đối phương hứa miệng với nhau về việc định hôn này, đối phương chính là đương kim đại du nhất phẩm Kiến quốc hầu phủ – lão hầu gia, Kiến quốc hầu chính là khai quốc công thần, gia thế uy phong hiểm hách, thời niên thiếu tổ phụ đến kinh thành kết giao, sau đó tổ phụ về hưu trở về quê hương, dẫn cả nhà về thành Nguyên Lăng này.
Nhưng tình bằng hữu của hai người vẫn rất thân thiết, sợ là từ biệt sau này khó thể gặp lại, cho nên mới việc hứa hôn bằng miệng với nhau như vậy.
Chỉ là không ngờ hậu bối của hai nhà đều là nam tử, hai người không có một nữ nhi nào, sau này khi thời thế thay đổi, do nhiều nguyên nhân mà hai nhà từ đó cắt đứt quan hệ.
Cho đến ba năm trước đây lão hầu gia trước khi qua đời, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, tâm nguyện duy nhất chính là thực hiện hẹn ước thời niên thiếu kia.
Vì vậy, Tần gia mới xảy ra một chuyện kinh thiên động địa thế này.
Lão phu nhân nói xong, chỉ nhìn thấy Tần Ngọc Lâu đưa tay vuốt cằm suy tư, nhất thời không khỏi cười khổ.
Tần Ngọc Lâu mỉm cười nói: “Chuyện này so với câu chuyện mà vị thư sinh nói trong Dụ Hưng Lâu thì còn thú vị hơn rất nhiều…”
Lão phu nhân cũng tán đồng nói: “Nhưng cũng đúng là có một lần tổ phụ của cháu uống say có nhắc đến chuyện này, nhưng ta cũng xem như là nghe chuyện xưa, cho đến mấy ngày trước, phụ mẫu cháu vội vàng cần thư cùng ngọc bội tới, ta mới biết hoá ra chuyện này là thật…”
Lão phu nhân nói xong, đem ngọc bội cùng thư đưa đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, lại lấy trong người mình ra một hà bao cũ, cái hà bao này Tần Ngọc Lâu cũng biết, là vật mà lão thái thái luôn mang trong người.
Lão phu nhân chậm rãi mở hà bao ra, bên trong bất ngờ lộ ra một miếng ngọc bội, được ba lớp ngoài trong bao bọc rất kỹ, liếc mắt cũng biết đây là trân bảo cực kỳ quý giá.
Là vật mặc tổ phụ để lại cho tổ mẫu. Bây giờ
xem ra, quả thực dụng ý
sâu xa.
Tần Ngọc Lâu đem hai miếng ngọc bội cầm trong tay, quả là tinh xảo,
và cũng
giống nhau như đúc.
Tần Ngọc Lâu nhìn miếng ngọc bội trong tay, trầm tư một lúc, bỗng nhiên nhíu mày: “Vừa rồi nghe tổ mẫu nói Kiến quốc hầu phủ hiển hách lợi hại thế kia, nhưng vì sao cháu gái dường như chưa bao giờ nghe thấy cái danh này, chỉ nghe tướng gia quốc công gia quyền thế ngập trời mà thôi,
chứ
chưa từng nghe người khác đề cập đến Kiến quốc hầu gia nào…”
Lão phu nhân nghe xong, vẻ mặt vui vẻ hướng nhìn Tần Ngọc Lâu, lúc
sau, lại
thở dài nói:
“Cháu đã hỏi đúng trọng điểm
rồi đấy, đây chính là nguyên nhân khiến cho mẫu thân cháu nổi trận lôi đình…”
Tần Ngọc Lâu nghe xong hai mắt chớp chớp, bỗng nhiên
có một dự cảm không tốt loé lên trong đầu.
Quả nhiên, ngay sau đó thấy sắc mặt của lão phu nhân có chút phức tạp, bà
nói: “Ban đầu hầu phủ rất uy danh hiển hách, chỉ là… chỉ là sau này nghe nói bị cuốn vào phong ba, cho nên hiện giờ… hiện giờ thanh danh đã không còn như trước…”
Ngập ngừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước Tần gia chúng ta không cắt đứt liên hệ sợ rằng sẽ liên lụy đến
cả
chúng ta ….”
Tần Ngọc Lâu nghe vậy bất ngờ đến há miệng. Lão phu nhân tiếp tục thở dài nói: “Từ ngày người của Thích gia hầu phủ đến, phụ thân cháu lập tức
vận dụng
quan hệ, còn tìm cách liên lạc với thúc công vừa được bổ nhiệm đến kinh thành nhậm chức,
sau khi
tìm hiểu khắp nơi, lúc này mới hiểu rõ
nguyên nhân
mọi chuyện, hơn nữa nghe nói tuy Thích gia không bằng như trước, nhưng xưa nay lễ giáo
vẫn
đặc biệt nghiêm khắc
…”
Lão phu nhân nói xong, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa
chăm chú
nhìn vào Tần Ngọc Lâu.
Tần Ngọc Lâu nghe xong một lúc sau cũng không có bất kỳ phản ứng gì, từ từ định thần lại,nghe được ý tứ của lão thái thái
là tình cách nàng tương đối không có quy củ, thật lâu thật lâu sau,
nàng
chỉ yếu ớt nói một câu: “Như vậy xem ra, sợ rằng mẫu thân bất cứ giá nào cũng không đồng ý…”
Lão phu nhân nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy”, ngay sau đó lầm bẩm: “Quả thực cũng có thể lý giải, dù sao việc này liên quan đến chung thân đại sự của cháu….”
Nói đến đây, hai bà cháu nhất thời nhìn nhau không lên tiếng. Dựa vào tính tình của Viên Thị, nhất định sẽ không đồng ý gả Tần Ngọc Lâu đến “ Hang sói
ổ
cọp”, Thích gia kia còn ở kinh thành xa xôi còn không nói, gia môn
thì
lại
suy tàn, lễ
giáo trong nhà còn vô cùng nghiêm khắc, càng không cần nói đến rốt cuộc nàng sẽ phải gả cho một người như thế nào không ai biết, thú vị hơn chính là, từ đầu đến cuối người kia còn chưa từng đến đây một chuyến.
Tuy Tần gia nhiều nữ nhi, lời hẹn ước không
chỉ
điểm
đặt tên
chính xác là tiểu thư nào của Tần gia, nhưng Tần Ngọc Dao
vẫn
quá nhỏ t, Ngọc Khanh, Ngọc Liên lại là thứ nữ, tuy Thích gia không còn như trước, nhưng vẫn có tước vị danh môn vọng tộc
bên người, có thể cùng Tần gia kết thân, tuyệt đối
là
Tần gia đang trèo cao, nếu như thế, để một thứ nữ của một tri châu thông phán
nho
nhỏ gả tới, chẳng phải là đang chế nhạo người ta sao?
Cho nên, Tần Ngọc Lâu là người duy nhất được lựa chọn.
Dù Viên Thị không chịu gả, Tần Ngọc Lâu cũng không thể không gả, dường như mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt.
Nhưng việc đã đến nước này, sự tình đã xảy ra chung quy vẫn phải tìm biện pháp giải quyết, bằng không cứ tiếp tục tranh luân mãi như vậy, thì phụ mẫu sẽ vì chuyện của nàng mà trở mặt thành kẻ thù thì không hay chút nào.
Tần Ngọc Lâu nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên giương mắt nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cảnh giác nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Tần Ngọc Lâu thành thật nói: “Có lẽ tổ mẫu đã có cách giải quyết đúng không?”
Lão phu nhân thở dài nói: “Tuy là có cách, nhưng không biết cháu và mẫu thân cháu có vui vẻ đồng ý hay như thế nào….”
Tần Ngọc Lâu làm ra một bộ mặt rửa tai chăm chú lắng nghe. Lão phu nhân do dự một lúc, buồn bã nói: “Phụ mẫu cháu nhìn trúng đứa bé của Tiết gia, hiện giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật có chút khó xử, vì thế sợ là chỉ có hai lựa chọn: Lựa chọn thứ nhất, vì tính công bằng thì cháu đi kinh thành, cho dù phụ thân cháu vừa ý tiểu tử của Tiết gia kia, thì đó là chuyện của hai người bọn họ, nếu cháu đến kinh thành chuyện của Nhị muội cháu cùng tiểu tử của Tiết gia kia sau này sẽ bàn bạc lại.
Thứ hai, giống như ý mẫu thân cháu mong muốn, để mẫu thân cháu toàn quyền làm chủ việc hôn sự của cháu, thì phải để Nhị muội cháu dưới danh nghĩa của mẫu thân cháu, nếu bên Thích gia không ý kiến, thì Nhị muội sẽ thay cháu gả đến kinh thành ….”