*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Màn Thầu
Beta: MinMin
Nghe Nhan lão phu nhân tán
thưởng, mọi người đều tập
trung lại đây.
Lúc này Tần Ngọc Lâu đã đội mũ phượng quàng khăn hỉ*, một thân hỉ phục đỏ như máu, mười đầu ngón tay đan vào nhau đặt ở trước bụng, lẳng lặng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, dáng vẻ đoan trang thuỳ mị, thấy mọi người vây quanh mình,
thì
nàng khẽ cúi đầu, dường như đang thẹn thùng
e lệ.
*Khăn quàng vai hỉ: Ảnh chú thích cuối trang.
Hàng mi rũ xuống, dung nhan dưới tấm lụa đỏ được ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, thoáng chốc,
trên gương mặt tuyệt mỹ đôi môi đỏ chúm chím khẽ mím lại
làm cả khuôn mặt
vừa uyển chuyển vừa đa tình,
kết hợp cùng
màu sắc
đỏ
tươi
càng làm tôn lên vẻ đẹp kiều mị của nàng.
Kinh ngạc, kinh
diễm, hiện giờ, mọi người đều chăm chú nhìn Tần Ngọc Lâu, trong mắt đều là sự tán thưởng
không dứt.
Dường như Tần Ngọc Lâu có chút ngượng ngùng, khẽ nhướng mắt
nhìn
thoáng qua, chỉ trong phút chốc nhan sắc càng thêm
vạn phần
nở rộ, làm chúng sinh thần hồn điên đảo.
Quá trình tổ chức tiệc cưới cực kỳ rườm rà, người đến người đi từng
đợt từng
đợt
không ngừng nghỉ, càng lúc càng
đông, có những vị trưởng bối và phu nhân lần đầu tiên nàng gặp mặt, mọi người khi nhìn thấy Tần Ngọc Lâu đều kinh ngạc mà trầm trồ, miệng thì
không ngừng
chúc phúc
cát tường.
Bất
luận quen biết hay không, Tần Ngọc Lâu cũng sẽ rũ mắt mỉm cười,
làm
vẻ
e ấp
thẹn thùng. Không biết trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã chuyển sáng.
Sau khi các trưởng bối chúc phúc xong, lúc này Tần Ngọc Khanh, Tần Ngọc Liên, Tần Ngọc Dao mới có cơ hội tiến đến.
Xưa nay mọi người đều biết Tần Ngọc Lâu là một đại mỹ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đội mũ phượng quàng khăn hỉ, nên vẫn cảm thấy rất
kinh ngạc, trông nàng thật đoan trang, xinh đẹp, kiều diễm lại dịu dàng,
chỉ cảm thấy
giờ phút này Tần Ngọc Lâu có chút khác biệt so với ngày thường, nếu hỏi khác biệt ở đâu thì không biết phải trả lời như thế nào.
Tần Ngọc Dao ngơ ngác nhìn Tần Ngọc Lâu, bất giác tự
lẩm bẩm
nói: “ Đại tỷ, tỷ thật xinh đẹp…”
Bất chợt nụ cười trên mặt Tần Ngọc Lâu chợt ngưng đọng, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Tần Ngọc Dao khẽ cười: “ Sau này khi muội gả chồng, cũng sẽ như vậy…”
Tần Ngọc Dao nghe thấy Tần Ngọc Lâu trêu ghẹo mình, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên mặt nàng ta lại đỏ
bừng
lên.
Tần Ngọc Lâu khẽ nhướng mày, dường như trong mắt có chút kinh ngạc, chớp
mắt đã thấy
Tần Ngọc Dao tiến đến ôm
lấy
cánh tay nàng, cực kỳ luyến tiếc nói: “ Đại tỷ, muội sẽ rất nhớ tỷ, tỷ đến kinh thành phải sống thật tốt nhé, sống ở nhà chồng phải chăm sóc tốt cho mình, hoà thuận cùng tỷ phu, còn phải thường xuyên viết thư trở về…”
Trong giọng nói của Tần Ngọc Dao bất
giác để lộ
chút ỷ lại,
cùng
nghẹn ngào.
Tần Ngọc Lâu nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, và cảm động, rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng người còn chưa gả đi, đã có chút buồn bã.
Tần Ngọc Liên đứng bên cạnh, thấy thế, vội nắm cánh tay còn lại của Tần Ngọc Lâu, nhìn về phía Tần Ngọc Dao hứ một tiếng,
không nhịn được
cất tiếng châm chọc: “ Đại tỷ đến kinh thành hưởng phúc, có gì mà phải buồn
bã, thực ra muội còn mong đại tỷ mau mau gả đến đó nữa
kìa …”
Dứt lời, liền nghiêng đầu nhìn về phía Tần Ngọc Lâu nói: “ Đúng không, đại tỷ?”
Tần Ngọc Dao bị nói như thế, nhất thời sắc mặt có chút khó coi, trào phúng
nói: “ Liên quan gì đến ngươi, ngươi cần gì
phải
lên tiếng, ngươi yên tâm, đến lúc đó nếu ngươi gả đi, ta chắc chắn sẽ vỗ tay ăn mừng…”
Nhất thời Tần Ngọc Liên nghẹn họng, hai tỷ muội bọn họ lại bắt đầu tranh cãi.
“……”
Đủ rồi, Tần Ngọc Lâu vỗ nhẹ lên
trán, ban đầu
trong lòng không dễ dàng khởi sinh chút luyến tiếc
thế
mà
trong nháy mắt đã bị hai người bọn họ ồn ào đến tan thành mây khói.
Cuối cùng nàng phải dùng thân phận trưởng tỷ nói vài câu, vừa nâng mắt lên, liền nhìn thấy Tần Ngọc Khanh đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn ba tỷ muội các nàng tương thân tương ái, trong mắt có chút phức tạp.
Hai tỷ muội bọn họ nhìn nhau một lúc. Trong mắt Tần Ngọc Lâu bất giác mang theo ý cười.
Đôi mắt Tần Ngọc Khanh loé sáng, không bao lâu
sau thì
nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, rồi bỗng nhẹ
nhún chào, Bạch Lộ đứng phía sau cầm cái khay tiến đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, cung kính nói: “ Đại tiểu thư, đây là điểm tâm do đích thân tiểu thư nhà nô tì làm, tiểu thư nói lần này Đại tiểu thư đến kinh thành đường xá xa xôi, cố ý làm chút ít điểm tâm đưa cho Đại tiểu thư…”
Dường như Tần Ngọc Lâu có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy trên cái khay có một hộp điểm tâm
nhỏ, còn
sợ rườm rà nên liền chọn loại chất liệu rất nhẹ, nhìn thật đơn giản, hộp điểm tâm đã đóng kín, rất thích hợp để mang theo.
Tần Ngọc Lâu thoáng nhìn về phía Phương Phỉ gật đầu, Phương Phỉ vội tiến
lên
nhận lấy.
Lúc này Tần Ngọc Lâu mới nhìn về phía Tần Ngọc Khanh, nói lời tự đáy lòng: “ Cảm ơn…”
Tần Ngọc Khanh đứng
cách đó vài bước, dường như có chút mất tự nhiên, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ngay sau đó nói: “ Không cần…”
Ngập
ngừng
một chút, lại bổ sung thêm một câu: “ Đi đường…. bảo trọng….”
Giọng
điệu
tuy lãnh đạm, nhưng lại có tâm ý. Trong mắt Tần Ngọc Lâu cũng nhiễm chút ý cười, ngay sau đó khẽ cong môi: “ Ừ…”
Tần Ngọc Khanh thấy
hế, liền
rũ mắt, không nhiều lời nữa.
Bốn tỷ muội bọn họ ở trong phòng nói chuyện, không bao lâu
sau, nghe thấy bên ngoài tiếng pháo vang lên, đã đến
giờ lành, đội ngũ đón dâu
cũng
đã tới
cửa.
Bỗng nhiên trong lòng Tần Ngọc Lâu thấy
căng thẳng, đôi tay nắm gắt gao đặt lên
trước
bụng.
Bởi vì lần này gả đến nơi xa, ngày thành thân cũng không phải là hôm nay, cho nên cũng không có tiết mục nháo động phòng, cũng không cần làm khó dễ tân lang, chỉ cần làm lễ với trưởng bối, cùng
song thân, sau đó huynh trưởng sẽ cõng lên kiệu hoa.
Sau khi bái lạy xong, lão phu nhân nắm chặt tay Tần Ngọc Lâu, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “ Đã là nữ tử, phải biết lễ nghĩa, đã gả làm
phu nhân của người ta, sau này phải cần kiệm quản lý tốt gia đình, kính trọng trưởng bối, đối xử với phụ mẫu, cữu
cô, đều phải biết chừng mực,
còn phải coi phu quân như trời, vì
phu quân mà sinh
hài
tử
nối dõi, để có người kế thừa hương khói, con phải nhớ kỹ lời ta nói, cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, thì
cả
một đời sẽ bình an…”
Tần Ngọc Lâu cũng nắm chặt tay lão phu nhân, khẽ gật đầu.
Đôi mắt Tần lão gia cũng ửng đỏ, vốn một bụng kinh
luận, nhưng giờ phút này không thể nói được
lời nào, đôi môi run run, luôn miệng nói: “ Phải sống thật tốt, con của cha nhất định phải sống thật tốt….”
Tần Ngọc Lâu nghe thấy giọng
nói
của Tần lão gia
có chút
nghẹn ngào,
thì
không khỏi đỏ mắt, nắm chặt tay ông, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, đến lúc này, một chữ cũng không thể thốt
nên lời.
Lão phu nhân cùng Tần lão gia luân phiên dặn dò, đợi rất lâu vẫn không thấy Viên Thị lên tiếng, trong lòng Tần Ngọc Lâu không khỏi lo lắng, vội giơ tay lên sờ soạn loạn
xạ
trong không trung, nghẹn ngào gọi một tiếng: “ Nương….”
Không bao lâu, liền nghe thấy bên tai vang lên một tiếng nấc nghẹn ngào.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu kinh hãi, vội hoảng loạn gọi lại một lần nữa.
Dù đã cố gắng kìm nén, cuối cùng Viên Thị
cũng
không thể chịu được nữa, liền nức nở khóc thành tiếng.
Lúc này, quản gia đi từ bên ngoài tiến
vào lên tiếng thúc giục: “ Thái thái, kiệu hoa đã đến, cũng đã tới giờ lành…”
Tần Ngọc Lâu nghe xong, trong lòng bất chợt hoảng hốt. Đôi tay giơ loạn
lên tìm kiếm, Viên Thị
bỗng
giống như liều cả tính mạng bắt lấy tay Tần Ngọc Lâu, đôi tay run lên, nghẹn ngào nói: “ Lâu Nhi, Lâu Nhi của ta….”
Tần Ngọc Lâu cảm thấy dường như ngón tay của mình sắp bị Viên Thị bóp nát, nhưng một chút đau đớn cũng không có, nghe thấy Viên Thị khóc đến tâm tê phế liệt, thì Tần Ngọc Lâu đau xót, nhịn không được nữa liền bật khóc.
Giờ lành đã đến.
Tần lão gia thấy Viên Thị liều mạng nắm chặt tay nữ nhi không buông, cùng khóc đến không thở nổi
như vậy, nhất thời có chút không đành lòng,
chỉ
cố gắng gỡ từng ngón tay của Viên Thị ra
khỏi tay nữ nhi.
Viên Thị hoảng loạn thất thố khó to nói: “ Không được, không được, lão gia…”, lại gắt gao nắm ống tay áo của Tần Ngọc Lâu, giống như một đứa trẻ khi chịu uất
ức: “ Lâu Nhi, Lâu Nhi đừng đi….”
Giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay Tần Ngọc Lâu, dường như muốn đốt cháy tất cả.
Mọi chuyện tiếp theo, Tần Ngọc Lâu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cả người bắt đầu hoảng loạn.
Mẫu
tử
bọn họ bị nhiều người mạnh mẽ kéo ra, ngay sau đó, bị một người cõng trên lưng, đi một đường thẳng đến kiệu hoa.
Tiếng khóc thảm thiết của Viên Thị ở phía sau truyền đến, Viên Thị muốn đuổi theo nhưng lại bị người khác ngăn cản, nên
bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi thương tâm của Viên Thị “ Lâu Nhi”, hết
lần này đến lần khác truyền vào tai nàng.
Bụng Viên Thị đã lớn, sức lực dần cạn kiệt, bước đi loạng choạng, thiếu chút nữa đã té ngã, phía sau truyền đến giọng gọi nôn nóng “ Thái thái”.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu vô cùng lo lắng,
cùng
chua xót.
Không bao lâu, tiếng đốt pháo cùng tiếng kèn vang lên, đem tất cả mọi sự vui sướиɠ, hâm mộ, thương tâm che lại hết.
Tần Ngọc Lâu được cõng vào kiệu hoa. Đội
ngũ đưa dâu đi một hàng dài, khua chiêng gõ trống, đốt pháo không ngừng, hai bên kiệu hoa có bà tử phát kẹo mừng, thu hút rất nhiều bách
tính trăm họ
đến tranh đoạt, nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Bầu không khí náo nhiệt kéo dài đến
tận
lúc ra khỏi thành. Tần Ngọc Lâu cúi đầu ngồi yên lặng trên kiệu hoa, sau khi ra khỏi thành, tâm trạng mới dần dần hồi phục lại.
Bỗng nhiên nàng vén một góc tấm mành che lên,
trên cổng thành ghi
ba chữ
cổ
“ Thành Nguyên Lăng” quen thuộc dần dần khuất xa
tầm mắt.
Lần này rời đi, nàng vẫn một là một tiểu cô nương. Đến ngày nào đó quay về,
lại
đã trở thành phu
nhân của người ta.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu không khỏi cảm
thấy vạn phần phức tạp. Phương Phỉ cùng Phương Linh đi bên cạnh kiệu hoa thấy thế vội tiến đến nhỏ giọng hỏi: “ Tiểu thư, người đói bụng à…”
Tần Ngọc Lâu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “ Ta không đói…”
Dứt lời, liền thả mành kiệu xuống.
Lần này đường đi khá xa xôi, đi
tổng cộng mất khoảng hai mươi tư hai mươi lăm ngày, sau đó được
người của Thích gia đã đứng bên ngoài thành tiếp đón,
trước hôn lễ ba ngày đã
bình an đến trạm dừng chân ngoài thành.
Ba ngày sau, chính
thức làm lễ thành thân.
Khăn hỉ choàng vai
Khăn hỉ choàng vai