Chương 10

“Tuệ Minh, con sang gọi bà cả cho mẹ nhé, Tuệ Mai, con sang gọi bà Vu cho mẹ nhé.”

“Dạ, mẹ có sao không ạ?”

“Không sao con, hai đứa đi nhanh lên.”

Nhìn thấy mẹ nhíu mày, hai anh em vội vàng đi gọi người, Tuệ Mai chạy sang nhà bà Vu ngay hàng xóm, Tuệ Minh thì đi xa hơn vì nhà bà cả (chị gái đầu trong nhà bà ngoại) ở cách mấy nhà. Bà Vu đang ở nhà nhặt vỏ đậu nghe thấy Tuệ Mai gọi bà chạy sang ngay. Dân quê thuần phác, ai có khó khăn gì thì mọi người thường chạy sang nhà nhau giúp đỡ. Bà Vu vào sân thấy Tiêu Nguyệt đang mang quần áo đi ra:

“Sao, đau bụng rồi à? Để tao đi nấu nước nóng, mày ngồi lên giường đi.”

“Bà Vu, cháu chưa đau lắm, cháu đi gội đầu tắm đã, đẻ xong phải kiêng lâu lắm.”

“Ừ, nhanh lên không lại đẻ rơi. Tuệ Minh đâu?”

“Cháu bảo cháu nó đi gọi bà cả rồi.”

Nghe gọi bà cả thì bà Vu không nói gì, bà vào bếp lấy xoong to nhất trong nhà ra để lên bếp nhóm lửa, Tuệ Mai thấy vậy thì nói:

Bà Vu, bà để con nấu nước cho, bà giúp mẹ con chuẩn bị đi, lúc nãy con thấy mẹ con nhíu mày.”

“A, ừ, thế con nấu nước cho sôi lên nhé. Bà vào nhà chuẩn bị đồ cho mẹ con. Mẹ con sẽ sinh được em bé mập mạp cho con bế nhé.”

Bà Vu là hàng xóm nhà Tuệ Mai nên cũng biết bình thường cơm trong nhà toàn con bé nấu, dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy, bà thầm khen vợ chồng Tiêu Nguyệt biết cách dạy con, đứa nào cũng ngoan ngoãn, còn nhỏ nhưng đều quán xuyến hết việc trong nhà.

Bà Vu ra sân thì thấy Tuệ Minh và bà cả Tiêu Nguyệt bước vào, thấy bà Vu, bà cả liền hỏi:

“Có phải Nguyệt sắp sinh không?”

“Đúng vậy, bà đi gọi bà đỡ Tân đi, tôi thấy nó đau bụng rồi, tôi vào thu dọn giường cho nó đẻ đây.”

Nghe thấy vậy bà cả vội vã đi ra ngoài cổng, không quên dặn dò Tuệ Minh đi gọi bà ngoại và các dì của Tuệ Mai đến. Tiêu Nguyệt nhanh chóng bước ra khỏi nhà tắm, vào trong nhà ngồi trên giường. .

Tuệ Mai ở trong bếp đun nước, cô cố nhớ lại ngày mẹ sinh em thì chợt nhớ ra Tuệ Tâm ở trong nhà, sợ bé con sợ cô vội vàng gọi bé con xuống bếp, cô lấy cái ghế nhỏ ra cho Tuệ Tâm ngồi ngay bên cạnh mình trấn an.

“ Tuệ Tâm ngoan lát nữa chị Mai đi mua cho em kẹo cốm ăn nhé.

“ Không ăn kẹo cốm, chị mai làm kẹo lạc cho Tuệ Tâm ăn.

A, con bé còn biết làm nũng cơ, Tuệ Mai mỉm cười gật đầu.

“ Được, làm kẹo lạc cho Tuệ Tâm ăn, chúng ta ở dưới này cờ mẹ sinh em trai cho chúng ta.

Được một lúc thì nước sôi, Tuệ Mai nhìn thấy bà cả, bà ngoại, bà đỡ Tân, dì ba và dì út của cô bước vào sân. Mọi người vào trong nhà xem tình huống, Tuệ Mai không dám vào nhìn vì cô nhớ tiền kiếp cô và em gái thập thò xem mẹ đẻ nên bị dọa sợ, hai chị em khóc lóc náo loạn không cho mẹ đẻ em, cuối cùng bà cả đành phải dẫn hai chị em về nhà bà cho ăn đường nên hai chị em mới nín khóc, lúc về nhà đã thấy mẹ đẻ em xong rồi.

Nước đun sôi rồi, Tuệ Mai thấy dì út mang cái thau nhôm nhỡ ra múc ít nước pha nước ấm mang vào nhà, Tuệ Mai lấy ra một nắm lạc rồi rang lên chuẩn bị làm kẹo lạc cho Tuệ Tâm. Kiếp này cô muốn được chứng kiến em trai út chào đời.

Dì út thấy hai đứa cháu gái hiểu chuyện tự trông nhau thì rất vui mừng, vẫn là chị gái mình giỏi dạy ra bọn nhỏ đứa nào cũng hiểu chuyện, anh rể dạo này cũng thay đổi biết điều hơn ngày trước, biết quan tâm đến gia đình hơn. Cô tò mò nhìn cháu gái nhỏ lấy đường đen cho vào xoong đun nóng lên, bên kệ bếp để một cái sàng đã lót lá chuối (là dụng cụ khi đãi sạn ở gạo, có lỗ thưa nhỏ ở dưới để cho cám gạo rơi xuống, giữ gạo ở trên)

“Hai con đang làm gì thế?”

“Chị đang làm kẹo lạc cho Tuệ Tâm, dì út ạ.”

“Con biết làm sao Tuệ Mai? Có cần dì làm cho không?”

“Không dì ạ, con làm được.”

Dì út thấy Tuệ Mai có chủ kiến thì không nói gì nữa mà chạy lên nhà xem chị mình sinh con, Tuệ Mai đun chảy đường đen rồi đổ ra sàng chuẩn bị sẵn, sau đó cô lấy lạc đã rang sát sạch vỏ rồi rắc lên, chỉ đợi nguội là bẻ ra ăn được.

Tuệ Mai bê sàng ra ngoài hiên nhà đợi cho nguội, Tuệ Tâm nhấc theo ghế nhỏ đi ra cùng và ngồi cạnh canh kẹo lạc, Tuệ Mai mỉm cười nhìn cái đuôi nhỏ đang nhìn chằm chằm kẹo lạc tự chế của cô. Thật ra kẹo lạc cô làm không giống kẹo lạc hiện đại vì nó chỉ là một thanh đường đen lấy từ mật mía đun lên đóng thành cục như cục gạch, một cục đường đen đó là một cân.

Đúng lúc này trong nhà truyền đến tiếng kêu của Tiêu Nguyệt, Tuệ Mai trong lòng run lên, đang ngồi chăm chú như Tuệ Tâm mà cũng sợ hãi, Tuệ Mai ngồi dựa sát vào em an ủi:

“Tuệ Tâm ngoan không sợ nha, em trai đang muốn ra chơi với chị em mình, lát nữa kẹo nguội, Tuệ Tâm có cho em ăn không?

“Cho em trai. Không sợ chị.”

Tuệ Tâm quay qua nắm tay an ủi Tuệ Mai.

Người được an ủi Tuệ Mai:...

Sao có cảm giác mình còn nhỏ hơn Tuệ Tâm vậy.