Chương 8

Nghe thấy giọng của hai đứa trẻ chào, dì ba Tuệ Mai ngẩng đầu lên đáp:

“Tuệ Minh, Tuệ Mai đấy à? Tuệ Mai khỏi ốm rồi nên đi học phải không? Tuệ Mai vào lớp với dì để cho anh hai con còn đi học không muộn. Tuệ Minh đi học cẩn thận nghe con.”

“ Dạ, chào dì ba, con đi học.

Tuệ Minh xoa đầu đẩy nhẹ em gái vào lớp học rồi xoay người đi nhanh về phía trường học, Tuệ Mai vào lớp ngồi cạnh dì ba cô.

Trong nhà ông bà ngoại cô có sáu anh chị em, mẹ cô là chị cả, sau đó đến cậu thứ Tiêu Phong là bộ đội công tác ở Nhà máy Z27 – bộ Công binh, dì ba Tuệ Mai tên Tiêu Quế, sau khi học xong trung học phổ thông thì bà quay về làm cô giáo làng dậy bọn trẻ mẫu giáo từ ba đến sáu tuổi, dì tư là Tiêu Mẫn, dì út là Tiêu Ngọc đều lấy chồng làng làm ruộng, riêng cậu năm Tiêu Bình thì làm công nhân nhà máy in báo của tỉnh.

Từ lúc ba tuổi, Tuệ Mai đã đi học mẫu giáo, lúc này cô cũng chỉ học múa học hát và làm quen dần với các chữ cái chứ cũng không phải học gì nhiều. Dì cô về dạy luôn đổi mới các hoạt động trò chơi cũng như ca múa hát nên được bọn trẻ con rất quý mến.

Buổi trưa tầm mười giờ rưỡi thì tan học, lúc này Tuệ Mai sẽ theo các bạn trẻ trong làng dắt tay nhau về nhà. Thời buổi này, các bé nhà trẻ hay mẫu giáo đều tự túc về nhà ăn cơm chứ chưa có bữa ăn nội trú. Còn Tuệ Tâm sẽ đợi Tuệ Minh về đón, ba mẹ cô đi làm đến tận mười một rưỡi mới về.

Lúc này về nhà, do cơ thể yếu nên Tuệ Mai cảm thấy rất mệt, cô ngồi nghỉ một chút rồi múc nước ở bể ra lấy khăn lau mặt cho mát. Ở nông thôn đa số dân quê không khóa cửa nhà mà chỉ khép lại thôi nên Tuệ Mai đẩy cửa vào nhà, cô nhìn cái xoong ở trên bàn, cô đoán là cái xoong sáng mẹ cô luộc khoai, Tuệ Mai mở nắp vung ra thấy còn hai củ nên bẻ ra một nửa củ ăn cho đỡ đói..

Tuệ Mai ngẫm nghĩ phải gần một tiếng nữa mẹ mới về nấu cơm thì mệt lắm, cô xoay ra ngoài tìm cái rá để vo gạo, cô múc một lon gạo ống bơ một cân lên rồi bê đi vo, rửa sạch xoong đổ gạo vào. Ùi cái xoong khá to, cô nhấc thử ướm ướm xem mình bê nổi không, thấy khá nặng nếu đổ nước vào thì có lẽ cô bê không nổi. Nghĩ nghĩ, Tuệ Mai bê xoong cơm gang vào bếp rồi cô múc từng gáo nước bằng sọ dừa rồi đổ vào xoong, cô múc thêm một xoong nước nữa để lát luộc rau muống.

Sáng đi làm mẹ cô đã nhặt sẵn rửa rau rồi nên giờ chỉ đun nước sôi để luộc rau thôi, vừa đun cơm và luộc rau xong thì thấy Tuệ Minh dắt theo Tuệ Mai về nhà, Tuệ Minh thấy em gái thứ hai của mình mặt đỏ bừng đi từ trong bếp ra thì giật mình:

“ Tuệ Mai em lại ốm nữa sao, mặt đỏ thế kia, mau lên giường nằm, bố mẹ sắp về rồi.

Kẻ được cho là đang ốm Tuệ Mai:…

Đùa chứ, anh hai, cứ đang ốm là mặt đỏ bừng à? Em gái anh sợ anh và mẹ về muộn vất vả nên nấu cơm đó, có ai ốm mà tinh thần thoải mái như em không?

“Anh hai, không phải, em nấu cơm, sợ mẹ về muộn vất vả.”

“Ồ, em nấu cơm?

Tuệ Minh giục em gái ba vào nhà rồi tò mò vào bếp xem em gái nấu cơm như thế nào, từ lúc lên lớp một, mẹ cậu đã dạy cậu nấu cơm và luộc rau đơn giản, buổi trưa cậu về thường sẽ vo gạo nấu cơm, đa số đang nấu dở thì mẹ cậu về sẽ nấu tiếp cho cậu. Nhìn bếp gọn gàng, trên bếp là hai xoong cơm và rau đã hoàn tất, lần đầu em gái nấu cơm mà còn tốt hơn cả cậu, Tuệ Minh cảm thấy thật ngượng ngùng.

Lúc này Tuệ Mai bước vào bê theo cái bát để đựng rau:

“Anh hai, anh vớt rau ra hộ em không lại bị đỏ nhé.”

“Được, Tuệ Mai để anh làm cho, em đi lên nhà nghỉ chút đi.”

“Dạ.”

Tuệ Mai lên nhà nhìn vào cái xoong trên bàn, lấy ra nửa củ khoai lang dở bóc ra đưa cho Tuệ Tâm, sau khi cô bé cầm cô còn tiện tay bóp nhẹ khuôn mặt của Tuệ Tâm nữa.

“Đau, chị beo em đau.”

“Ha ha.”

Tuệ Mai đi về phía phòng trong, cô nhìn lên hòm thóc thấy hai cái xoong được úp vung, tò mò cô kê cao chiếc ghế rồi đứng lên xem đựng gì? Ồ! Xoong đầu tiên là mẹ đang đựng mỡ khổ thái sẵn, chắc lúc sáng mẹ đi vội chưa kịp rán lấy mỡ, xoong thứ hai là con cá chép lúc sáng đã được làm sạch sẽ cắt khúc ướp muối, chắc lúc sáng về mẹ cô làm sẵn để trưa về chỉ việc nấu. Cô quay ra ngoài hét to gọi Tuệ Minh:

“Anh hai, anh bê xoong này xuống bếp cho em với, em không bê xuống được.”

Tuệ Minh nghe thấy em gái gọi mình vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy cô bé con đang kiễng chân nhòm vào cái xoong thì sợ hết hồn.

“Tuệ Mai, em xuống dưới cẩn thận không ngã, để anh bê cho.”

Tuệ Mai quay đầu nở nụ cười tươi rói với Tuệ Minh, cô vui vẻ nói:

“ Anh hai, mẹ mua mỡ lá, em bê xuống anh đỡ bê xuống bếp cho em nhé.”