Chương 1: Mưa đá rơi không ngừng

Một cô gái trẻ ôm chặt thân thể nhỏ nhắn bên cạnh, lo lắng dò hỏi:

"Điềm Điềm, cậu ăn một chút gì đi, chỉ uống nước làm sao no bụng được."

Bên ngoài tối sầm, từ hôm qua đến giờ không trung đều mưa gió tầm tã, tiếng đá rơi lên nóc nhà ầm ĩ điếc tai, hai mấy tiếng rồi mà bầu trời không có ánh sáng xuất hiện.

Lúc đầu mọi người không hề biết thời tiết bão bùng đột ngột này có thể để lại hậu quả khôn lường, vì thế ai cũng cười đùa nằm ngủ trên bàn dưới đất, trên mặt không sinh ra vẻ sầu lo sợ hãi như bây giờ.

Thật ra Vương Uyển Nhã cũng hoảng loạn lắm, ngoài kia tối om như đổ mực, gió rít cây đổ giống cảnh tượng quái vật xuất hiện trong những phim truyền hình dài tập, thầy cô đột ngột biến mất, không ai tới gõ cửa hay hỏi han lớp bọn họ, cứ như kiểu mọi người đã chết hết rồi vậy.

Nhất là các bạn còn run lập cập khóc sưng mắt, cảm giác áp lực đè ép lên tinh thần cô gái trẻ.

Nhưng mà người bạn thân nhất là Khương Điềm đang mệt nhọc bỗng dưng không ăn không uống, cơ thể mềm nhũn làn da nóng hầm hập, cô nàng đành bỏ qua hiện tượng đáng sợ bên ngoài, toàn tâm toàn ý chăm sóc người bên cạnh.

Không chỉ cô nàng, một thiếu niên khác cũng cẩn thận ngồi xuống ghế, đưa bánh dưa lưới cho thiếu nữ thơm tho xinh đẹp:

"Điềm Điềm ngoan ngoãn đâu rồi, chúng ta mở miệng ăn một miếng bánh được không, là vị dưa lưới cậu thích đấy."

Tưởng là Khương Điềm lấy sự im lặng trả lời bọn họ như mấy lần trước, ai ngờ cô gái nhỏ lại giật mình lùi về phía sau Vương Uyển Nhã, đầu cúi thấp, ý kháng cự rõ rành rành.

Hiện tại Hoắc Cẩn chỉ có thể nhìn thấy vùng gáy trắng nõn cùng dáng người tinh tế mềm mại của thanh mai trúc mã nhà mình.

Cậu ngẩn người, mắt trợn tròn xoe, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, kiềm chế cảm giác muốn xông lên ôm lấy thiếu nữ bắt ép thiếu nữ quay đầu nhìn thẳng vào mình.

Hầu kết lăn lăn, Hoắc Cẩn gian nan thốt ra một câu lắp bắp:

"Điềm Điềm, cậu, cậu không muốn nói chuyện với tớ sao? Tớ xin lỗi vì đã làm cậu không vui, cậu đừng không quan tâm tới tớ được không?"

Giọng nói ấm áp trở nên khản đặc, môi mỏng nhấp chặt, trên khuôn mặt đẹp trai rực rỡ ánh dương đều là sự khổ sở đáng thương.

Vương Uyển Nhã cũng không hiểu bạn thân xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh ngủ bắt đầu thẫn thờ không để ý tới ai, giống như ném hồn vậy.

Người mà ngay cả thiên địa biến đổi cũng không nhíu mày lấy một lần lại suýt khóc bởi vì thái độ lạnh lùng bất chợt của Khương Điềm.

Không làm gì nhưng người mình thích tức giận là xin lỗi ngay, sự tự giác này đúng là có một không hai.

====Giải phân cách vài lời của tác giả====

[Truyện vạn nhân mê + đoàn sủng + NP + nữ chính kiều mềm có bệnh công chúa (cần được yêu thương chiều chuộng chăm chút tỉ mỉ) + Các đại lão đều thích nữ chính + nữ chính đơn thuần dễ bị lừa nhưng đằng sau có rất nhiều đại lão bảo kê.]