Chương 3: Lục đυ.c nội bộ

Ba người tụm ở trong góc rồi nhưng có nhiều ánh mắt vẫn dồn về phía này.

Bạn học nam sợ hãi dính chặt vào nhau, có mỗi các bạn nữ là đăm đăm nhìn theo bóng dáng cao gầy mảnh khảnh lại không thiếu lực lượng của Hoắc Cẩn.

Hoắc Cẩn vốn là giáo bá ngoại trừ học tập ra thì cái gì cũng giỏi, nào là đánh nhau chơi thể thao vượt nóc băng tường, vừa đẹp trai vừa khỏe mạnh, ở thời điểm mọi người hoảng xoắn não cũng bình tĩnh không nao núng.

Càng đừng nhắc đến việc bọn họ bụng đói ùng ục bụi bặm bẩn thỉu còn Khương Điềm lại được cậu chăm sóc tỉ mỉ không phải chịu khổ một chút nào.

Lý Nhã cầm đầu tiến lên, giọng nói oang oang:

"Này Hoắc Cẩn, cậu còn đồ ăn không cho bọn tớ một ít đi, bọn tớ đói bụng mấy tiếng rồi, sau khi tạnh mưa chắc chắn sẽ mua trả lại cậu."

Vài người khác cũng xấu hổ thỏ thẻ:

"Tớ, tớ cũng muốn rửa mặt nữa, cậu cho tớ mượn khăn mượn nước mượn chậu với."

"Đúng rồi đúng rồi, tớ cũng muốn rửa mặt, tớ thấy cậu có rất nhiều khăn mà, tớ không cần nước, tớ mượn khăn thôi."

"Cần gì phải xa lạ thế, cho tớ đồ ăn với nước uống đi, cảm ơn nhé."

Lục đυ.c gần chục người xôn xao xông đến, Khương Điềm cau mày lẩm bẩm trong vô thức.

Khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ trầm xuống, hoàn cảnh hỗn loạn tới mấy cậu cũng dễ dàng phát hiện ra trạng thái của thiếu nữ, vì để bảo bối ngủ yên giấc, cậu kéo bàn chặn đứng lối tới gần bọn họ.

Giọng điệu lạnh nhạt:

"Có cái gì rơi trên mặt đất kìa."

Cả đám nhảy cẫng lên, đồng loạt hỏi:

"Cái gì cơ cái gì cơ, chẳng lẽ là tớ làm rơi đồ?"

Lông mày nhướng lên, miệng Hoắc Cẩn bắn bùm bùm một loạt ngôn từ khó ai có thể chịu đựng:

"Là liêm sỉ của mấy người đấy, mặt dày như tường thành hay sao mà nói ra những lời đương nhiên như thế, tôi không có nghĩa vụ đi bố thí lũ giả dạng ăn xin, đồ ăn khăn rửa mặt nước uống chậu nhỏ đều là của Điềm Điềm, mau cút về chỗ, dám mò đến đây nữa tôi sẽ cho mấy người quỳ xuống đất bò về."

Tính tình của cậu vốn chẳng kém gì bom nổ, không cần suy nghĩ về lễ nghĩa tôn trọng phái nữ gì đó, lúc bình thường cả lũ còn bị chửi nhục mặt nữa là thời tiết bất định như thế này rồi.

Mặt xanh đỏ tím vàng, tất cả những cô gái tự cho rằng bản thân xinh đẹp không kém ai đều trợn ngược mắt nhìn Hoắc Cẩn, loạng choạng suýt ngã sấp xuống đất.

Do tiếng thở phì phò nặng nhọc quá nên Hoắc Cẩn quát thêm:

"Bò rống gì ở đây, mau về chỗ!"

Hung thần ác sát nhíu chặt mày, vài người không chịu nổi nhục nhã mà khóc nức nở chạy xô về chỗ.