Chương 29.2:

Chương 29.2.

Editor: Quy Lãng

Mặt trời lặn về tây, hoàng hôn rực sáng như lửa, đốt đỏ cả chân trời.

Trong rừng cây phía xa, vô số chim thú kinh hoảng chạy ra, một đám đông đen nghịt xuất hiện nơi bìa rừng, dùng tốc độ vô cùng nhanh tiếp cận căn cứ.

Trên đầu tường căn cứ đứng đầy các vị thánh đồ với đủ loại dị năng, bọn họ cầm vũ khí trong tay, căng thẳng chuẩn bị nghênh đón làn sóng tấn công đầu tiên của ma vật.

“Tiểu Kiệt em xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Sở Thiên Tầm nói với Giang Tiểu Kiệt bên cạnh.

Giang Tiểu Kiệt cạn kiệt dị năng, toàn thân không còn sức lực, đành phải gật đầu rời khỏi trận địa.

“Anh cũng đi xuống đi.” Sở Thiên Tầm cũng hướng Diệp Bùi Thiên nói một câu.

“Tôi không.” Diệp Bùi Thiên không nhìn cô.

Sở Thiên Tầm có chút bất ngờ, mặc dù trong lòng biết rõ vị này tương lai chính là đại lão khó lường, nhưng chung sống mấy ngày nay, Diệp Bùi Thiên vô cùng mềm mại, dễ nói chuyện, dường như chưa từng phản bác bất cứ lời đề nghị nào của Sở Thiên Tầm, nên trong lúc không để ý Sở Thiên Tầm đối xử với hắn có chút tùy tiện.

Đây là lần đầu tiên bị hắn từ chối, Sở Thiên Tầm nhanh chóng xem xét lại thái độ không đúng của mình.

Trong một ngày trải nghiệm nhiều chuyện như vậy, còn có thể tham gia chiến đấu, thật không hổ là thiên tài, Sở Thiên Tầm thầm bội phục hắn.

Số lượng ma vật ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi con.

Sở Thiên Tầm dùng thị lực vô cùng tốt của mình nhìn ra phần lớn ma vật đều là cấp 1 và ma vật bình thường, lẫn lộn trong đó có hai con ma vật cấp 2.

Chạy phía trước là một con ma vật cấp 2 toàn thân đỏ như máu lại có tốc độ cực nhanh, huyết tinh Du đãng giả.

Giữa đám ma vật có một con Độn hành giả thân hình cao lớn. Da thịt nó không còn căng phồng và hiện ra trạng thái màu da nữa, thay vào đó, nó được bao phủ bởi các khối màu xám cứng rắn — đây là hình thái của Độn hành giả cấp 2 — thạch giáp Độn hành giả.

Nhưng lực chú ý của Sở Thiên Tầm lại đặt vào đám ma vật cuối cùng, nơi đó có một con ma vật thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, không quá thu hút. Đây là mục tiêu khiến cô chờ đợi mấy ngày nay, ma vật cấp 3 — Bất miên giả.

Con Bất miên giả này gần như vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi còn sống, nếu chỉ nhìn đầu của nó, có thể thấy đó là một cô gái không khác gì một người thường, dung mạo của cô gái có một vẻ đẹp kỳ lạ, làn da óng ánh trong suốt, tóc dài bồng bềnh mềm mại, gương mặt hiện lên nụ cười như tỉnh như không, giống như người chết không muốn an nghỉ dạo chơi ở nhân gian.

Thân hình dưới đầu vô cùng mảnh khảnh, phủ đầy những sọc đen vàng kỳ lạ, sau lưng có hai đôi cánh mỏng như cánh ve, vô liên tục không ngừng.

“Thật tốt quá, là Bất miên giả, đúng là trời cũng giúp mình.” Sở Thiên Tầm ai mắt sáng lên.

Bất miên giả là loại có sức tấn công và phòng thủ yếu nhất trong số các ma vật cấp 3.

Khả năng của nó là khống chế ma vật cấp thấp hơn nó để tiến hành các cuộc tấn công tập thể vào loài người.

Khả năng này theo cấp bậc của bọn nó tăng lên, sẽ ngày càng trở thành mối đe dọa rất lớn đối với loài người.

Nhưng hiện nay, lúc bên cạnh có nhiều đồng đội như vậy thì đối với Sở Thiên Tầm, Bất miên giả là ma vật cấp 3 dễ đối phó nhất.

Huyết tinh Du đãng giả chạy phía trước bỗng nhiên bị vô số dây leo mọc từ dưới đất lên cuốn lấy thân thể.

Con ma vật toàn thân đỏ như máu kia gầm lên giận dữ, nó dùng sức kéo đứt dây leo quấn quanh thân, nhưng vô số dây leo vẫn tiếp tục mọc lên điên cuồng từ dưới đất, liên tục quán chặt lấy cơ thể nó.

Người đàn ông đầu trọc đứng cạnh Phó Oánh Ngọc duỗi một cánh tay ra, hắn đang tập trung thúc đẩy dây leo phát triển, khống chế hành động của Du đãng giả.

Dị năng giả hệ thực vật, có thể đạt tới trình độ này đã là cấp 1 đỉnh cấp.

Sở Thiên Tầm nhìn người đàn ông kia một chút, rút bội đao ra, dẫn đầu nhảy xuống tường băng, thân thể hóa thành tàn ảnh, lao thẳng về phía Du đãng giả.

Khi Sở Thiên Tầm còn ở cấp 1, phải dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới gϊếŧ chết hai con huyết tinh Du đãng giả này.

Lúc này, cô đã đến giữa giai đoạn cấp 2, việc tiêu diệt loại ma vật cùng cấp có sức phòng ngự không cao lại bị hạn chế tốc độ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mọi người trên đầu tường còn chưa kịp phản ứng, Sở Thiên Tầm đã gϊếŧ chết một con, đoạt được ma chủng, quay lại dưới tường băng.

Một sợi xích sắt từ trên tường rơi xuống, quấn chặt cánh tay Sở Thiên Tầm, kéo cô trở lại đầu tường.

Sở Thiên Tầm về đến đầu tường, sờ đầu Phùng Thiến Thiến đã kéo cô lên.

Phó Oánh Ngọc nhăn đôi mày xinh đẹp, nói với Bành Hạo Vũ: “Có chuyện gì vậy? Anh nói với tôi dị năng của cô ta là sức mạnh? Đây rõ ràng là loại tốc độ.”

“Cái này?” Bành Hạo Vũ cứng họng không nói nên lời.

Thạch giáp Độn hành giả còn đang chạy trốn, mặt đất dưới chân nó vươn lên hai bàn tay lớn làm từ cát vàng, tóm lấy mắt cá chân của nó. Thân thể khổng lồ của Độn hành giả ngã rầm xuống đất. Liên tiếp đè lên mấy con ma vật bên cạnh nó.

Trên đầu tường, đủ loại kiểu dáng dị năng rơi xuống như mưa, hướng đến những con ma vật dưới tường.

Trận chiến đầu tiên để bảo vệ căn cứ Nga thành bắt đầu diễn ra dưới ánh nắng chiều hừng hực khí thế.

Lấy thương vong của ma vật làm khích lệ, vô số thánh đồ cận chiến vì đạt được ma chủng, hung hãn không sợ chết nhảy xuống khỏi bức tường, đánh giáp lá cà với ma vật.

Trong lúc nhất thời, các loại dị năng kỳ diệu nở rộ trên bức tường băng.

Sau lưng Phó Oánh Ngọc mở ra một đôi cánh lông vũ trắng toát, như một thiên sứ giáng trần lơ lửng trên không trung. Cô ta dò xét toàn bộ chiến trường, nếu có người bị thương nặng không chống đỡ được, thì sẽ thả một sợi dây thừng từ trên không xuống, đưa thương binh rời đi.

Editor: Quy Lãng

“Thần không vứt bỏ chúng ta, thần còn yêu chúng ta, mới ban cho thánh đồ lực lượng, cứu vớt người đời.” Một vị lão giả trên tường thành rơi nước mắt, tự mình lẩm bẩm.

Vô số dân chúng bình thường đứng bên cạnh ông ta cũng rơi nước mắt, liều mạng ném đạn lửa, ném hòn đá xuống dưới tường thành hỗ trợ chiến đấu.

Trong mắt nhiều tín đồ, sở dĩ thánh đồ có thể có dị năng là nhờ thần từ bi.

Trước mặt ma vật dữ tợn kinh khủng, thánh đồ chiến đấu cùng đắm chìm trong ánh sáng thánh khiết khiến bọn họ càng thêm kiên định vào tín ngưỡng trong lòng.

Thời khắc này Sở Thiên Tầm đã vượt qua tất cả ma vật, đi tới trước mặt con Bất miên giả kia.

Bất miên giả lơ lửng giữa không trung, dung nhan đoan chính lại xinh đẹp của nó như mang theo nụ cười thương xót từ bi, từ không trung nhìn xuống mọi người.

“Đến đây đi, gϊếŧ được ngươi, ta sẽ có hy vọng đột phá cấp 3.” Sở Thiên Tầm vung dao về phía trước, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng hưng phấn.