Chương 1

Tôi nhìn thấy một người mặc quần tất màu đen ở buồng vệ sinh bên cạnh.

Phải, là quần tất màu đen, trong chốc lát tôi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, dù sao thì đây cũng là nhà vệ sinh nam mà.

Nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, tôi lại hít ngược một hơi khí lạnh!

1.

Tôi tên là Trương Tam, một cái tên khiến người ta cạn lời tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, thế nhưng trong thực tế vẫn có một người như tôi mang cái tên này.

Cái tên này cũng chẳng có gốc gác, ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là lão cha nhà tôi cảm thấy cái tên Tam này khá may mắn, lúc tôi phải đăng ký hộ khẩu ông đang uống rượu ở đầu cổng thôn, uống đến mức say quắc cần câu, sau đó thuận miệng lấy luôn cái tên này cho tôi.

Mà cuộc đời của tôi cũng giống hệt như cái tên tầm thường này, vô cùng bình thường.

Nhà tôi không giàu có gì, dáng người không được cao ráo, mặt mũi cũng không đẹp trai, trên mặt còn đang ngự trị mấy nốt mụn của tuổi thanh xuân.

Tôi chính là kiểu người mà vừa nhìn qua một cái xong liền không nhớ nổi mặt ấy.

Làm việc gì cũng không ra hồn, năm ngoái không biết dẫm phải vận cứt chó gì mới may mắn thi đậu vào một trường đại học không tệ.

Vốn dĩ hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, bởi vì lát nữa sẽ tới tiết của lão đầu trọc, lão vốn cũng không ưa gì tôi nên tôi liền kiếm cái cớ bỏ ra nhà vệ sinh hút điếu thuốc.

Phòng vệ sinh ở bên cạnh sớm đã nghe thấy có tiếng mở cửa nhưng bên trong mãi không nghe thấy động tĩnh gì.

Tôi nghĩ chắc cũng là một người giống như mình thôi.

Vì để giải sầu tôi còn đặc biệt tìm một phòng ở cạnh cửa sổ, đang vô cùng nhàm chán mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên người ở phòng bên cạnh bắt đầu gõ lên tấm vách ngăn giữa hai buồng của chúng tôi.

Thùng...

Thùng...

Thùng...

Lúc mới bắt đầu tiếng gõ khá nhỏ, tôi quay đầu qua nhìn một cái.

Chẳng lẽ... vị huynh đệ phòng bên quên mang theo giấy chăng?

Tôi thử mở miệng hỏi một câu:

"Người anh em, muốn xin giấy à?"

Đối phương không để ý tới tôi nhưng vẫn không nhanh không chậm mà gõ vào vách ngăn như cũ.

Tôi đột nhiên thấy cái này cũng hay đó chớ, thế là học theo cũng gõ gõ lên tấm vách ngăn.

Sau đó hai chúng tôi bắt đầu không ngừng gõ lên tấm vách, mở luôn một buổi hòa nhạc bên trong nhà vệ sinh.

Thùng, thùng, thùng...

Bạch, bạch, bạch...

Thùng, thùng, thùng...

Bạch, bạch, bạch...

...

Nhưng mà dần dần, tôi liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Bởi vì lực gõ của đối phương bắt đầu càng ngày càng mạnh hơn.

Đến sau cùng đối phương trực tiếp bắt đầu đập tường.

Ầm, ầm ầm...

Ầm, ầm, ầm...

...

Đối phương bắt đầu giống như phát điên lên mà ra sức đập tường, sức lực rất lớn, tôi đang nghi ngờ người kia có phải đang muốn đập sụp luôn bức tường ngăn này hay không.

Tôi nhìn mà toát mồ hôi hột, sợ cái tường ngăn này mà sụp xuống sẽ đè phải người mình.

Thế này thì có hơi thất đức rồi đó nhá.

"Đệch, rốt cuộc là có chuyện gì thế hả cha nội kia!"

Tôi nhếch nhác kéo quần lên, hung dữ đạp lại một phát vào vách ngăn.

Người kia có lẽ bị tiếng đạp cửa làm cho giật cả mình nên yên tĩnh một lát, nhưng theo sau đó là tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng của tôi xong, đối phương giống như bị kí©h thí©ɧ cho càng thêm hưng phấn, càng trở nên điên cuồng hơn.

Tôi có chút không biết phải làm sao, đang nghĩ xem có nên rồi khỏi cái nơi thị phi này hay không thì cái khe nhỏ bên dưới tường ngăn của nhà vệ sinh đột nhiên lộ ra một bàn chân nhỏ.

Tay đang đặt trên tay nắm định mở cửa của tôi đột nhiên cứng đờ.

Đó là một bàn chân rất nhỏ được bao bọc bởi một cái quần tất màu đen nhưng vẫn lờ mờ thấy được chủ nhân của cái chân kia có lẽ có một làn da vô cùng trắng nõn.

Tôi sống đến ngần này tuổi rồi, đừng nói yêu đương, đến tay của con gái tôi còn chưa được nắm đây này. Trong khuôn viên của trường đại học thì cũng có nữ sinh mặc quần tất màu đen đấy, nhưng bình thường tôi đâu có dám ngẩng đầu nhìn người ta đâu.

Nhưng vừa nghĩ tới đây, tôi liền phát hiện ra chỗ không đúng.

Đợi đã, đây không phải nhà vệ sinh nam à?

Hơn nữa cái lực đập cửa này cũng đâu giống sức của con gái.

Tôi dụi dụi mắt, định ngồi xổm người xuống nhìn thử.

Tôi xin giải thích lại chỗ này một chút, hành động này của tôi chỉ đơn thuần là vì tò mò thôi nha. Người chính nhân quân tử như tôi đây, làm sao mà có những suy nghĩ bỉ ổi kia được.

Tôi nghiêng đầu nhìn xem, thuận theo bàn chân xinh đẹp mang tất đen kia nhìn lên, tôi nhìn thấy một đoạn cẳng chân thon dài thẳng tắp.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt không nhịn được bay lên trên.

Cho tới khi tôi nhìn thấy có chất lỏng màu đen thuận theo cẳng chân của cô ấy chảy xuống.

Từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Tôi lại dụi dụi mắt mới nhìn thấy rõ, cái màu sắc kí©h thí©ɧ tầm mắt của con người kia, vốn không phải là màu đen...

Thứ rơi ở trên mặt đất, là máu.

Còn mang theo mùi tanh nồng gay mũi, từng đợt từng đợt bay vào trong mũi.

Tôi đực người ra tại chỗ, hoang mang đứng dậy.

Bởi vì máu ở trên mặt đất càng ngày càng nhiều thêm, thậm chí còn dần dần thấm sang bên chỗ tôi.

Đây tuyệt đối không phải là chảy máu bình thường!