Chương 4

Bầy zombie ở dưới lầu bởi vì nghe thấy tiếng nói trong loa phát thanh mà trở nên càng thêm hưng phấn cùng nóng nảy.

Lâm Hy và tôi nhìn nhau: "Anh thấy những lời trên loa phát thanh nói có tin được không?"

"Không biết nữa." Tôi lắc lắc đầu: "Ở thời điểm này, người ở nhà phát thanh kia là người hay quỷ ai mà biết được."

"Đường tới nhà phát thanh nếu đi thẳng thêm một km nữa sẽ tới căng tin trường, không bằng chúng ta tới nhà phát thanh một chuyến thử xem?" Lâm Hy vuốt cằm nói.

"Cũng được." Tôi nói, "Dù sao giờ điện thoại của chúng ta đều bị mất tín hiệu, chỗ nhà phát thanh có điện thoại công cộng, chúng ta tới đó gọi thử xem, nói không chừng có thể liên hệ với bên ngoài thì sao."

"Nếu điện thoại công cộng mà gọi được tôi sẽ gọi cho mẹ tôi trước, không biết giờ họ ra sao rồi." Lâm Hy lau mắt, đôi mắt có chút đỏ lên: "Anh thì sao? Có nhớ nhà không?"

"Nhớ cái đéo gì." Tôi xua tay: "Nếu là tôi, tôi sẽ gọi cho 110 trước."

Vừa nghĩ tới hình ảnh lão Trương nhà mình khua cây cuốc chim dí hai con trâu chạy khắp đường không kịp thở, tôi thực sự lo cho lão chả nổi.

Đừng có nói vài con zombie, dù có trời long đất lở, bể cạn đá mòn tôi cũng chả lo gì cho lão, ngược lại là cái mạng nhỏ của thằng con trai lão khéo phải nằm lại nơi đây rồi.

Rất nhanh trời lại tối xuống, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên không trung, tôi và Lâm Hy nhân lúc đàn zombie rút đi, vội vã chạy ra ngoài.

Trên hành lang trống trải, chúng tôi không hề gặp được một người sống sót nào, cũng không nhìn thấy con zombie nào cả, trên mặt đất trải đầy bàn ghế ngã lộn xộn cùng rất nhiều thi thể của các học sinh đã chết.

Lâm Hy không cẩn thận dẫm phải thứ gì đó màu trắng trắng, nhìn xuống thì hóa ra là một cánh tay người, cô bị doạ cho hoảng sợ không thể không túm chặt lấy cánh tay tôi.

Đối mặt với cảnh tượng như địa ngục thế này, tôi thế mà chẳng chút sợ sệt gì, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô ấy. Đến tôi cũng chả ngờ được rằng, mình sẽ có lúc gặp nguy không hoảng, còn có thể nhẹ nhàng phóng khoáng như mây gió thế này.

Chỉ là... chân run hơi ghê chút thôi, hình như tè ra quần mất rồi.

May mà nhà phát thanh cách tòa lầu dạy học của chúng tôi không xa lắm, cả đoạn đường một cánh tay tôi bị Lâm Hy ôm chặt, một tay còn lại che trên mắt, chỉ dám nhòm qua khe hở bàn tay để nhìn đường mà đi.

Nhìn Lâm Hy nhắm chặt mắt ôm chặt lấy tôi mà đi, tôi không nhịn được mà cảm thán rằng là con gái thật tuyệt.

Tôi cũng muốn được ôm lấy thằng nào đó mà khóc một trận lắm á! Huhu

Cứ lên lên xuống xuống qua ba tầng lầu, chúng tôi cuối cùng cũng đến được nhà phát thanh, nhưng cửa lớn đã bị người ta khóa chặt từ bên trong, ánh đèn bên trong mờ mờ ảo ảo, trong không khí tối tăm, kiềm nén ngột ngạt của tòa nhà dạy học này càng lộ ra chút kỳ dị khó tả.

Tôi nhỏ giọng hỏi Lâm Hy: "Cô nói xem chúng ta có nên gõ cửa không?"

Lâm Hy chậm rãi buông lỏng cánh tay tôi ra, cánh tay kia bị cô túm cho tê rần cả lên rồi.

Cô hồi phục lại cảm xúc, áp tai lên cửa nghe ngóng, "Đợi chút đã, trong đó hình như có người đang nói chuyện."

Tôi cũng nhanh chóng áp tai lên cửa, quả nhiên bên trong mơ hồ truyền tới tiếng cãi nhau của con gái.

"Trần Đoá Đoá, phải mày lén vứt cặp sách của tao xuống không hả, mẹ mày con đĩ trà xanh này!"

"Không, không phải mình mà, mình không có làm..." Giọng nói mềm mại nhu nhược của một cô gái truyền tới, còn kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào.

"Bớt diễn đi, cái vẻ đáng thương mắc ỉa này của mày để cho ai xem, đừng có làm tao mắc ói nữa được không?" Theo sát phía sau là một bạt tai vang giòn giã, "Mày làm tuesday phá hoại chuyện tình cảm của bà, bà còn chưa tính sổ với mày đâu con!"

"Mình không có... mình thực sự không có làm vậy mà..."

"Tại sao các cậu lại đối xử với mình như vậy..."

"....."

Tiếng của hai người kia càng ngày càng lớn, tiếp đó truyền tới tiếng mở cửa sắt. Một nữ sinh dáng người khá cao túm tóc của một nữ sinh khác lôi ra ngoài, hung hăng xô nữ sinh kia ngã lăn ra đất.

Nữ sinh bị đánh kia bị xô ngã chổng vó, qυầи ɭóŧ cũng lòi cả ra ngoài, nữ sinh dáng cao kia cũng không lại đỡ người ta lên mà lại lôi điện thoại ra chụp ảnh.

"Lưu Nhan em đừng có quá đáng quá!" Lúc này một người đàn ông trẻ có thân hình kiện tráng từ bên trong xông ra, hét vào mặt nữ sinh dáng cao kia.

"Tôi quá đáng?" Lưu Nhan cười lạnh: "Thầy bớt bị bộ dạng như hồ ly tinh của cô ta quyến rũ cho đuối luôn như thế, có vài người bên ngoài thì ngây thơ vô hại, bên trong lại cả một bụng đê tiện bẩn thỉu."

"Dù thế nào đi nữa thì em cũng không nên đánh người ta chứ, còn chê bây giờ chưa đủ loạn à?"

"Xí, lười phải nói với mấy người." Lưu Nhan tức trợn trắng cả mắt, quay người đi vào trong.

Người đàn ông trẻ vội vàng lại đỡ nữ sinh bị đánh kia lên: "Em có làm sao không, Đoá Đoá?"

"Em không sao." Cô gái tên Đoá Đoá ngẩng đầu lên, cô có một mái tóc dài đen nhánh, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt chỉ to tầm bằng một bàn tay, vết bầm tím trên làn da trắng nõn kia càng khiến người ta gai mắt vô cùng.

Trong mắt cô đong đầy nước mắt, khiến cho đôi mắt đen ngây thơ kia càng thêm đáng thương vô cùng, nhìn kỹ thì trên chân cô cũng đầy vết thương.

"Lưu Nhan này chính là cái đồ phá của, từ nhỏ đã bị bố mẹ cô ta chiều hư rồi." Người đàn ông trẻ dậm chân nói: "Lúc trước khi còn dạy cô ta cũng đã nghe nói tới mấy chuyện hư hỏng của cô ta!"

"Thầy đừng trách cậu ấy, giữa chúng em chỉ có chút hiểu lầm mà thôi."

"Hiểu lầm cái gì, tại em hiền lành quá, cô ta rõ là..." Người đàn ông trẻ kia đang định nói tiếp cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy chúng tôi thì dừng lại: "Hai người... là người may mắn sống sót sao?"

Vừa tới đã được xem một phân cảnh đặc sắc như vậy, tôi với Lâm Hy đều chưa kịp phản ứng lại.

"Đúng vậy, chúng tôi nghe thấy loa phát thanh nên tìm được tới đây." Tôi đáp.

"Chúng ta vào trong trước rồi nói." Người đàn ông trẻ đỡ Trần Đoá Đoá đứng dậy, nói với chúng tôi, "Bên ngoài căn bản không phải nơi cho người sống nữa rồi."

So với sự máu tanh u ám ở bên ngoài, bên trong nhà phát thanh rộng rãi mà sáng sủa hơn nhiều, bên trong có rất nhiều học sinh, nhưng đa số đều không nói lời nào, một số nữ sinh còn đang nhỏ giọng khóc nức nở, hiện thực bây giờ thực sự rất khó khiến người ta có thể chấp nhận nổi.

Sau khi tiến vào trong, người đàn ông trẻ tuổi kia trước tiên đỡ Trần Đoá Đoá ngồi xuống, khi đỡ cô ấy ngồi xuống tôi nhìn thấy anh ta hình như cố ý ôm chặt lấy vai cô ấy, mà Trần Đoá Đoá cũng không tránh né.

Người đàn ông trẻ tuổi đánh giá hai người chúng tôi từ trên xuống dưới một vòng, mở miệng nói: "Chào hai em, tôi là Lý Bân, là giáo viên thể dục của ngôi trường này."

"Chào thầy, em là Trương Tam." Tôi nói.

Ánh mắt của anh ta kỳ quái nhìn tôi: "Sao em không nói mình tên Lý Tứ luôn đi."

Tôi không giải thích nhiều lời, chỉ lúng túng cười cười.