Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Chó Lang Thang

Chương 12: Bầy Zombie 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương mập mạp muốn tìm một khẩu súng, nghĩ đến trung đội cảnh sát cách đó không xa, nên hắn quyết định đi nơi đó. Dọc theo đường đi Vương mập mạp và tử tử không có dừng lại, nếu gặp phải lạc đàn zombie thì trực tiếp gϊếŧ.

Cứ như vậy Vương mập mạp rất nhanh đã đi tới trung đội cảnh sát. Cửa của nơi này mở toang, rõ ràng đã phát sinh sự cố. Trong sân có năm chiếc xe cứu hỏa nằm ngổn ngang, trong số đó lại có một chiếc vẫn đang hoạt động, vẫn đang nổ máy.

Trên mặt đất có rất nhiều vết máu khô khốc màu đen, nhưng không có thi thể, tất cả cũng rất yên tĩnh. Vương mập mạp tìm một vòng trong phòng canh gác cũng không thấy súng mình muốn, chỉ có thể đi vào trong văn phòng cao ốc.

Nơi này tổng cộng ba tòa cao ốc, đều cao từ năm đến sáu tầng, một nhà làm việc, một nhà ký túc và một nhà huấn luyện. Đi vào tòa nhà làm việc, bên trong cũng không có người nào. Vương mập mạp buồn bực, chẳng lẽ khi sinh hóa nguy cơ xảy ra, trung đội cảnh sát đã bị điều đi?

Hắn tìm kiếm ở bên trong, tìm nửa ngày cũng không thấy thứ gì có thể dùng được, kho vũ khí hoặc là kho đạn, ngay cả kho trang bị cũng không có. Chỉ có nhà để xe và kho hàng.

Vương mập mạp biết tòa nhà ký túc xá, tuyệt đối không thể nào có súng, vì vậy cũng không đi. Hơn nữa sinh hóa nguy cơ xảy ra vào ban đêm, trung đội cảnh sát nếu đã bị điều đi còn tốt, nếu là không điều đi, mình lỗ mãng xông vào thì chẳng khác nào đi chịu chết.

Không có súng, Vương mập mạp lại không cam lòng, hắn cảm thấy luôn sẽ có người trong lúc vội vàng quên đeo súng. Mà những khẩu súng như vậy, hơn phân nửa cũng sẽ bị để quên trong phòng làm việc. Cho nên Vương mập mạp quyết định đi tìm phòng làm việc của Trung đội trưởng hay chỉ đạo viên cái gì để thử tìm một chút, xem có thể phát hiện cái gì hay không.

Hơn nữa những người làm lãnh đạo này, nơi ở cũng thường ngay bên cạnh phòng làm việc, có rất ít người sẽ ở chung với các các chiến sĩ khác. Vương mập mạp đi về phía trước, một tay cầm dao phay, một tay giữ phi đao bên hông, một đường tiến tới. Tử tử ở phía sau canh gác, hai người vừa đi vừa tìm, cuối cùng ở tầng ba tìm được phòng làm việc của Trung đội trưởng.

Trong lòng Vương mập mạp vui mừng, nhưng cũng không có cao hứng quá mức mà quên đề phòng. Hắn đưa lỗ tai ghé sát trên cửa lắng nghe, phát hiện bên trong không có âm thanh, lại nhìn tử tử một chút, ý đang hỏi tử tử có vấn đề hay không. Tử tử cũng không có biểu hiện khác thường, Vương mập mạp lúc này mới cẩn thận mở cửa.

Trong phòng tự nhiên là không người, Vương mập mạp lục tung mọi góc tìm nửa ngày, vẫn không có súng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chán chường ngồi ở trên ghế ngẩn người. Kết quả nhưng thấy trên bàn làm việc, để một cái khung ảnh. Bên trong là ba người một nhà, nam mặc quân trang, phụ nữ và con nít một người có vẻ đẹp đoan trang, một người hoạt bát khả ái.



Còn người nam kia thì cũng không có gì đáng khen, mập phải giống như heo. Tuyệt đối không kém bao nhiêu so với mập mạp. Trước kia Vương mập mạp quả thật là béo hơn vị sĩ quan này, nhưng lần trước ngủ mê man bốn ngày, hắn đã gầy một vòng. Nhìn quân trang trên người đối phương, cùng với xinh đẹp vợ, đáng yêu con gái bên cạnh, Vương mập mạp không lý do chợt có chút ganh tỵ.

Đầu tiên Vương Thắng Lợi hâm mộ người ta có lão bà xinh đẹp, một mặt khác hắn cũng hâm mộ quân trang trên người nam nhân kia. Mơ ước lúc còn nhỏ của Vương mập mạp đó là có thể làm tướng quân, chỉ tiếc trung học đệ nhị cấp cũng chưa kịp học hết thì đã bị đuổi, vĩnh viễn vô duyên với quân trang.

Nghĩ tới đây Vương mập mạp không khỏi nhìn quần áo trên người mình một chút, vừa nhìn một cái, Vương mập mạp nhớ ra rồi. Mình còn đang mặc đồ ngủ đây! Vóc người của mập mạp chết bầm trong hình không sai biệt lắm với mình. Nơi này nhất định là có đồ rằn ri, mình cũng tìm một bộ mặc thử.

Rất nhanh, Vương mập mạp đã tìm được quân trang hắn muốn ở trong phòng cách vách. Hơn nữa còn là trang phục có hàm đại úy, Vương mập mạp cũng không muốn giả mạo sĩ quan nên hắn tháo cấp hiệu trên vai xuống, lại tìm một chút, phát hiện còn có một bộ đồ rằn ri. Vừa nhìn đã biết là mới tinh, chưa từng mặc qua. Còn có một đôi giày lính, Vương mập mạp thử một chút, lại giống như là đặc biệt thiết kế cho hắn vậy, hết sức hợp chân.

"Nếu như vậy, đó chính là lão Thiên định trước, có tiện nghi không chiếm là tên khốn kiếp!" Nói xong Vương mập mạp, từ trong đến bên ngoài cũng đổi hết, trừ qυầи ɭóŧ, ngay cả áσ ɭóŧ cũng lấy của người ta, vận khí của Vương mập mạp thật tốt, tất cả áσ ɭóŧ đều là mới phát, còn có mùi quần áo mới. Hắn không nói hai lời, lấy toàn bộ, trừ một bộ đồ rằn ri là cũ, còn lại đều là đồ mới.

Sau khi thay xong quần áo, hắn soi gương, muốn tìm ra một chút khí chất quân nhân trên người mình. Nhưng là làm sao cũng tìm không ra. Vương mập mạp lại đứng nghiêm chào trước gương, kết quả là cái bụng lơn của hắn, tóc thật dài, dù nhìn như thế nào cảm giác vẫn giống như hán gian.

Trong cơn tức giận, Vương mập mạp tìm được một cái tông đơ, tự đi vài đường cho bàn thân. Kết quả là trừ mặt hắn nhìn có vẻ lớn một chút, những thứ khác vẫn không thay đổi. Bất đắc dĩ, hăn chỉ có thể tự trách mình quá mập.

Giằng co nửa ngày, khi Vương Thắng Lợi chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện một hàng chữ: Cửu long thành phố, khu khai phát Cẩm Điền, trung đội chữa cháy vũ trang. Thấy bốn chữ trung đội cứu hỏa, Vương mập mạp như bị sét đánh, liên tục cười khổ, chửi mình ngu xuẩn, mình mới vừa lúc tiến vào đã thấy xe chữa cháy, kết quả nhưng một lòng nghĩ đến súng mà quên mất.

Nơi này đúng là trung đội cảnh sát, nhưng là nhưng là trung đội chữa cháy, chữa cháy không cần dùng súng, cho nên Vương mập mạp căn bản là không thể tìm được súng. Bất quá cũng không thể coi không có thu hoạch, tối thiểu có được vài bộ đồ tốt, dù sao tự mình cảm giác là thật có chút hình dạng.
« Chương TrướcChương Tiếp »