Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Chó Lang Thang

Chương 6: Nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y tá quay lưng về phía Vương mập mạp, nhưng là Vương mập mạp chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đã nhận ra, đó chính là em gái mà hắn nhiều lần trêu chọc! Mặc dù có hơn một tháng không tới, nhưng vóc người của cô em y tá thật sự càng ngày càng tốt, cao gầy duyên dáng, đầy đặn không dư thừa.

Lúc này nàng đang mặc một bộ đồng phục y tá mà hắn chưa từng nhìn thấy, đồng phục trước kia là áo khoác dài màu trắng, nhưng bây giờ cái bộ quần áo này lại khác biệt, hình như là áo liền quần, thẳng một mạnh, phía dưới còn mặc tất màu trắng, chân dài thẳng tắp thật sự rất đẹp.

Lúc Vương mập mạp nhìn thấy nàng mặc dù giật mình, lại bị đối phương nhưng lại bị cách ăn mặc của nàng thu hút, quên mất chuyện khác, phía dưới có phản ứng mới tỉnh táo lại.

Thử lên tiếng nói: "Này!" Nàng cũng không xoay người lại, mà là ngồi xổm xuống, bả vai rung động, trong miệng phát âm thanh như là đang khóc thút thít.

Vương mập mạp nhìn thấy cảnh này, cứ tưởng là nàng đang sợ hãi, bỗng cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, muốn đi đến thân mật an ủi nàng.

Có thể dùng móng vuốt mập mạp mà sần sùi của hắn, xoa xoa núi đồi kia, sờ vào cặp đùi kia. Mà cô y tá kia sẽ hết sức cảm động, lấy thân báo đáp, hai người ngươi tình ta nguyện, liền trực tiếp đại chiến ba trăm hiệp.

Đàn ông luôn là tự luyến, thích ảo tưởng, Vương mập mạp mặc dù mập, mặc dù xấu xí, hắn cũng thích tự luyến, nhưng là hắn không ngốc.

Người bình thường chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết, cô em này hơn nửa đêm ăn mặc như vậy ở trong phòng khám bệnh làm gì? Hơn nữa Vương mập mạp vừa phá cửa gây tiếng động lớn như vậy, phản ứng của người bình thường không thể nào là ngồi dưới đất khóc lóc.

Vì vậy Vương mập mạp tuyệt đối không tin, sẽ phát sinh loại chuyện tự luyến như trong tưởng tượng của hắn. Ngay lập tức Vương mập mạp rút ra một chiếc phi đao, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, người này không có chuyện gì thì thôi, nếu như có vấn đề, Vương mập mạp sẽ không hạ thủ lưu tình.

Trong tận thế đạo lí sinh tồn duy nhất là cá lớn nuốt cá bé, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Trong lòng Vương Thắng Lợi cũng có ranh giới, người khác chết vĩnh viễn tốt hơn là mình chết. Vương mập mạp một tay cầm phi đao một tay cầm dao phay, đi về phía cô em y tá.

Mới vừa đi hai bước, sau lưng hắn truyền tới âm thanh, hắn theo bản năng quay đầu liền thấy một người đàn ông trần chuồng. Vương mập mạp biết người này, là bác sĩ ngoại khoa lần trước từng khâu vết thương cho hắn, trong nháy mắt nhìn thấy tên kia, Vương mập mạp đã hiểu mọi chuyện.

Người y tá này vì sao nửa đêm canh ba lại ăn mặc như vậy ở chỗ làm, hóa ra là đang chơi nhập vai. Đóng vai giống như trong các tài liệu học tập của Nhật Bản, mới đầu Vương Thắng Lợi cũng không nghĩ tới, ngày thường hoạt bát đáng yêu y tá trẻ, sẽ chơi loại này trò chơi nhập vai.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng không có gì lạ lùng, cho dù là đáng yêu, xinh đẹp nữ nhân một khi gặp được nam nhân cũng sẽ trở nên hoang dã. Trong lòng Vương mập mạp có hơi ganh tị, hơn nữa nhân tiện còn mắng một câu, thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Thật ra thì người bác sĩ này cũng không thể nói là heo, không nói đến vóc người đẹp trai, lại còn là bác sĩ. Chính là lựa chọn hàng đầu của cha mẹ vợ trên toàn thế giới.

Hắn cảm thấy ghen tị là bởi vì chỉ cần là đàn ông, dù có phải của mình hay không, dù có lấy được hay không, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ muốn chiếm làm của riêng.

Vương Thắng Lợi thấy nam y sinh trừ sắc mặt tái nhợt, không mặc quần áo, những thứ khác vẫn bình thường, Vương mập mạp thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hai người này bị tiếng vang do mình phá cửa dọa sợ.

Vừa muốn giải thích, nhân tiện nhờ bọn họ giúp mình chữa trị vết thương. Hắn nhìn thấy tên bác sĩ kia bước ra từ sau quầy thuốc, vừa đi ra đã làm cho mập mạp giật mình, giơ tay ném ra một cái phi đao. Cùng lúc đó cô em y tá phía sau, không, phải nói là cô em zombie mới đúng, cũng phát ra tiếng gầm gừ, vọt tới.

Nhưng mà Vương mập mạp đã có chuẩn bị, xoay người cũng chém một nhát, không biết là con zombie này vận may quá kém, hay là Vương mập mạp quá may mắn, một đao này không lệch chút nào chém vào giữa đầu nó, con zombie này khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất, hai cái chân dài và chỗ nhạy cảm dưới váy đều lộ ra hết nhưng lúc này trong đầu Vương mập mạp không có một chút ý tưởng bậy bạ nào, ngược lại cảm thấy đáy quần lạnh toát.



Bởi vì hắn mới vừa mới nhìn thấy toàn bộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của vị bác sĩ kia kia, phát hiện bộ phận phía dưới bụng năm phân đã không có ở chỗ nó nên ở, hắn hoài nghi máu trên miệng con zombie nữ kia là từ đây mà ra.

Vương mập mạp cũng biết vị bác sĩ kia cũng chưa chết, chưa biến thành zombie, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, mình cho hắn một đao coi như là giúp hắn giải thoát.

Vương mập mạp không chần chờ nữa, lập tức rút ra phi đao đang cắm trên đầu vị bác sĩ này, lau qua máu dính trên thân đao, cắm vào ngang hông, bước qua thi thể của hắn, định đi đến phòng chữa trị, Vương mập mạp liếc qua phía dưới của cái xác một lần nữa, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ai bảo các ngươi suốt ngày nói ăn thử một chút, bây giờ thật sự bị ăn mất! Bây giờ hối hận cũng không kịp! Phải học tập ta đây, ta trước giờ đều nói là liếʍ giúp ta!"

Đi đến phòng điều trị, Vương mập mạp tìm được vật mình muốn tìm ở trong hộc tủ, những loại thuốc này đều được đặt trong hộp được chế tạo riêng, hắn đổ tất cả vào trong ba lô của mình.

Sau đó hắn đi đến phòng phát thuốc, bắt đầu lấy các loại thuốc cơ bản, thuốc trị cảm cúm, thuốc hạ sốt..., chỉ cần là thứ hắn cảm thấy hữu dụng, có thể lấy đi bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu.

Khi hắn đang vơ vét thuốc, Vương Thắng Lợi nghe được tiếng kêu có gấp rút của tử tử, biết bên ngoài có zombie. Hắn chuẩn bị rút lui, nhưng là lúc hắn đi ngang qua quầy bán vật phẩm chức năng, hắn không nhịn được mà dừng lại, muốn lấy một chút vitamin hay thứ gì đó tương tự, nhưng phát hiện ba lô đã đầy, khiến hắn vò đầu bứt tai không biết làm sao cho phải.

Ba lô của Vương mập mạp là loại túi du lịch, có thể chứa rất nhiều thứ, nhưng bởi vì lúc trước hắn nhét vào trong rất nhiều quần áo, cho nên đã đầy. Bây giờ cảm thấy mình quá ngu, mang theo quần áo làm quái gì, sau này quần áo còn nhiều mà, cho nên hắn lập tức vất bỏ quần áo, lại nhanh chóng nhét đầy ba lô, hắn rốt cuộc chui ra sau nhiều tiếng kêu thúc giục của tử tử.

Nhìn phía xa, Vương mập mạp thấy có mười mấy con zombie đang đi về phía hắn, có thể bởi vì phát hiện món ngon là hắn, đám zombie lại tăng tốc độ đi đến.

Vương mập mạp không nói hai lời, dẫn theo tử tử, nhanh chân chạy trốn. Nhiều zombie như vậy, trừ phi là thằng ngu, hoặc là siêu nhân biến hình, nếu không sẽ không có ai ngu ngốc một mình đối mặt một đống zombie như vậy. Chỉ bất quá Vương mập mạp đã dùng ra sức bú sữa mẹ, nhưng vẫn không chạy nhanh bằng mấy con zombie kia. Tử tử chạy mấy bước, liền dừng lại đợi Vương mập mạp, hơn nữa còn kêu lên đầy lo lắng.

Tốc độ của Vương mập mạp thật sự quá chậm, đừng nói là hắn đang bị thương, dù là lúc bình thường cũng không chạy nhanh hơn được zombie. Mắt thấy zombie đã sắp đuổi kịp, Vương Thắng Lợi không thể không liều mạng. Lúc trước, tên bàn tử này mới chạy trăm thước đã mệt gần chết, đấy là dưới tình huống không có zombie đuổi theo, bây giờ phía sau có zombie, không liều mạng chạy thì sẽ mất mạng.

Hăn liều mạng chạy, mặc dù không thể trốn khỏi đám zombie này, nhưng khoảng cách giữa hai bên cũng không tiếp tục rút ngắn. Bất quá chạy thế này Vương mập mạp không kiên trì được bao lâu, vừa mới chạy được hơn trăm thước, Vương mập mạp đã không thở nổi, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Ngay lúc hắn dường như không thể chạy thêm được nữa, lại có thêm zombie phát hiện Vương mập mạp cùng tử tử, tất cả đều gia nhập đại đội zombie truy kích. Vương mập mạp quay đầu nhìn, phát hiện zombie không những càng ngày càng nhiều, còn càng ngày càng gần.

Nếu như tiếp tục tiếp tục như vậy, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng ngay lúc Vương mập mạp đang không biết làm sao, cơ hội xuất hiện. Con đường trước mặt hắn, hai bên đều là nhà hai tầng, trong đó có một cửa tiệm đang sửa chữa, bên ngoài dựng đầy khung,giàn giáo, mặc dù không cao bằng nóc nhà, nhưng lấy chiều cao của bàn tử, vừa vặn chỉ cần vươn hai tay lên là có thể leo lên mái hiên, chỉ cần lên được nóc nhà, thì đàn zombie này không thể làm gì được hắn.

Vương mập mạp năm xưa cũng từng làm công nhân, leo giàn giáo, dễ như đi nhà vệ sinh vậy. Hôm nay mặc dù mập gấp đôi, hành động hơi chậm một chút, nhưng cũng không cản trở hắn leo lên.

Khi mập mạp còn cách giàn giáo khoảng mười mấy thước, hắn tăng tốc, chuẩn bị ném tử tử lên trước, nhưng trong nháy mắt hắn muốn khom người ôm lấy tử tử, thiếu chút nữa bị kéo ngã xuống đất.

Tử tử nhất định chính là trong loài chó Vương mập mạp, mập rất, phải nặng đến một trăm cân. Cho nên Vương mập mạp cũng khôm ôm nổi, thở ra một hơi dài, suýt chút ngồi trên mặt đất, nhưng khi nghe tiếng bước chân gấp rút phía sau, Vương mập mạp lần nữa cắn răng, hai tay nâng tử tử, giơ tử tử qua đỉnh đầu, cho ném lên giàn giáo.

Vương mập mạp lực cánh tay rất khỏe, chẳng qua là mới đầu không nghĩ đến tử tử lại nặng như vậy, cho nên không phản ứng kịp, bây giờ ném tử tử lên, Vương mập mạp cũng chuẩn bị tự mình leo lên.

Nhưng lúc này zombie đã đến sát bên, cũng không biết bàn tử này lấy đâu ra sức lực, nhảy mạnh một cái, lại có thể để cho nửa người bám trên giàn giáo, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa, phải tìm điểm mượn lực mới có thể nhảy lên hoàn toàn, nhưng hai chân hắn khua nửa ngày, cũng không chạm vào thứ gì cả.

Nhưng cũng ngay lúc này con zombie đu đầu đã đến nơi, muốn ôm lấy chân hắn, muốn cắn một miếng. Vương mập mạp vừa vặn quay đầu, nhìn thấy cảnh này, dùng chân đạp vào ngực nó, mượn lực leo lên.



Zombie mất đi bữa tiệc lớn, rất bực bội, gầm thét liên tục, lúc này những con zombie khác cũng vây quanh, bắt đầu vây quanh chân giàn giáo, thi nhau đẩy, giống như kiên quyết không muốn bỏ qua bữa tiệc lớn như Vương mậo mạo, chuẩn bị leo lên trên vậy.

Cùng lúc đó Vương mập mạp cũng phát hiện một vấn đề lớn, đó chính là mấy con zombie này không hề ngu, sẽ không bởi vì có đồ vật ngăn trở, chỉ biết ngu ngốc đi về phía trước, trong bọn chúng lại có vài con biết leo lên, mặc dù chỉ leo được một chút đã ngã xuống, nhưng rất có cố gắng, có mất lần hắn suýt chút nữa bị bọn chúng bắt được.

Vương mập mạp vốn là muốn dùng dao phay chém sạch mấy con zombie này, có thể tìm nửa ngày cũng không phát hiện dao phay, cẩn thận nhìn một chút phát hiện dao phay đã rơi xuống đất, mới nãy tử tử quá nặng, vì có thể ôm tử tử hắn ném dao phay xuống. Mà bay đao đâu, lại quá ngắn, cái gọi là: Một tấc ngắn một tấc hiểm.

Nếu cái biện pháp này không thể thực hiện được, Vương mập mạp chuẩn bị leo lên trên cao, bởi vì những con zombie này căn bản không có định rời đi, mà giàn giáo lại quá đơn sơ, bị rung lắc liên tục như vật, rất có thể sẽ bị sụp đổ.

Lần này Vương mập mạp đã có kinh nghiệm, trước ném balo lên, sau đó mới ném tử tử lên, cuối cùng mới tự mình leo lên, Vương mập mạp vừa leo lên mái hiên, giàn giáo cũng ngay lập tức sụp đổ, trong nháy mắt, zombie vọt tới, lần này zombie lại giúp Vương mập mạp một lần, vốn là hắn trải qua đoạn đường vừa rồi, đã kiệt lực, căn bản không bò lên được.

Mà đám zombie kia đạp lên giàn giáo đã sụp đổ, muốn kéo hắn xuống, thật đúng là ông trời cũng muốn giúp hắn, Vương mập mạp dậm chân ở trên đầu một con zombie, dùng sức nhấn một cái, rắc rắc một tiếng, cổ zombie bị gãy, Vương mập mạp cũng mượn lực leo lên nóc phòng, tử tử ở phía trên cắn Vương mập mạp quần áo, liều mạng kéo hắn lên, một người một chó cùng nhau cố gắng, rốt cuộc coi như là an toàn leo được lên nóc nhà, Vương mập mạp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nằm ở trên nóc nhà thở hổn hển, phía dưới zombie gào thét ra sao hắn cũng không để ý.

Hôm nay trừ phi gặp phải zombie biết bò, hoặc là trong truyện zombie tiến hóa, nếu không không có loại zombie nào có thể lên đến nóc nhà, nhưng cho dù như vậy Vương mập mạp cũng không dám ở đây quá lâu, hắn hơi chậm lại hơi thở, bò dậy, đi xa khỏi bờ tường, đi đến bồn chứa nước cách đó không xa.

Đến bên bồn chứa nước, Vương mập mạp không lập tức chữa trị chân của mình, mà là lấy ra một chiếc điện thoại di động, kiểm tra sóng điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại về nhà. Điện thoại không bị mất sóng, Vương mập mạp thở phào nhẹ nhõm, nói rõ văn minh nhân loại, vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.

Trải qua mười mấy giây dài đăng đẵng chờ đợi, đầu bên kia điện thoại rốt cuộc truyền tới âm thanh của mẹ, là âm thanh mang theo ngạc nhiên và mừng rỡ thêm lo lắng: "Con trai, là ngươi sao? Lão công ngươi khoan hãy đi ra ngoài, con trai gọi điện thoại về."

"Ta muốn đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, ngoài thôn ồn ào quá, có phải hay không có ăn cướp?" Bên trong điện thoại truyền tới âm thanh của cha hắn.

Vương mập mạp nghe thấy, bị dọa toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng hô lên: "Mẹ, đừng để cho ba đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm, không thể để cho ba đi ra ngoài!" Mẹ hắn nghe thấy âm thanh của hắn có chút hoảng hốt, có chút không hiểu, nhưng cũng gọi cha lại, Vương mập mạp nói mẹ đưa điện thoại cho cha, nhanh chóng đơn giản kể lại mọi chuyện, lại dặn dò: "Ba, ngươi cùng mẹ khóa kỹ cửa, đợi trong nhà, vô luận ai, người nào, kêu cửa cũng không được ra ngoài, nhớ kỹ, bất kể là ai dù quan hệ gần cũng không được mở, ta sẽ nghĩ biện pháp trở về, nhiều nhất nửa tháng, ta sẽ về nhà. Nhất định không thể mở cửa cho người khác vào nhà!"

Vương mập mạp, dặn đi dặn lại, ngàn dặn vạn dặn, nói không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới cúp điện thoại. Cúp điện thoại Vương mập mạp lại suy nghĩ một chút, nhà mình là nông thôn, nhà không thiếu lương thực, trong thôn cũng có nước máy, nhưng là cha mẹ vì tiết kiệm tiền cho hắn cưới vợ, nên vẫn còn nước giếng.

Trong sân nhà mình có một cái giếng, nước giếng đông ấm hạ mát, ngọt ngon miệng, trước kia không có nước sạch, nửa thôn cũng tới nhà hắn lấy nước ăn, nguồn nước cũng không cần lo lắng. Sân nhà cha mẹ mình cũng trồng cây ăn được, còn có cá mặn thịt ướp cùng dưa muối, ăn mười ngày nửa tháng là không thành vấn đề, khi đó có lẽ mình cũng đã về đến nhà, đến lúc đó tất cả đều có thể xử lý một cách dễ dàng.

Vương mập mạp suy đi nghĩ lại, cũng không phát hiện có gì không ổn, lúc này mới thở dài một tiếng, lần nữa thở ra. Vương mập mạp cảm thấy rất áy náy đối với cha mẹ mình, suy nghĩ một chút vừa rồi nói chuyện điện thoại với mẹ, Vương mập mạp không nói sự thật với mẹ, chỉ nói có bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm.

Gặp phải loại chuyện này, mẹ đều hy vọng con trai về nhà, bởi vì mẹ cũng theo thói quen cho là, khi gặp nguy hiểm nhà mới là nơi an toàn nhất. Trước khi cúp máy mẹ còn nói là nếu con gái thành thị khó theo đuổi thì về nhà tìm một cô nương ở quê cũng không tệ.

Lúc ấy Vương mập mạp không để ý, bây giờ suy nghĩ lại một chút, lỗ mũi hơi chua xót. Đối với việc hôn sự của mình, trong lòng cha mẹ có lẽ cảm thấy rất buồn và áy náy. Ban đầu khi hắn còn chưa làm bảo an, lúc đó vẫn đang qua lại với bạn gái trước trước, Vương mập mạp đã từng gọi điện thoại về nhà nói, mình về ăn tết sẽ dẫn bạn gái về nhà, cha mẹ cực kỳ cao hứng.

Có thể sau đó lại xảy ra chuyện kia, đương nhiên là không thành, ăn tết cũng không về nhà, cha mẹ liền gọi điện thoại hỏi hắn, Vương mập mạp chỉ nói là mình nói đùa. Cha mẹ liền có chút tức giận, nói rằng tại sao lại khoác lác như vậy? Vương mập mạp thời điểm đó đang phiền muộn, hắn tức giận nói người ta chê chúng ta nghèo.

Lời này vừa nói ra, lúc ấy bên đầu điện thoại bên kia yên lặng rất lâu, thật lâu cũng không lên tiếng, Vương mập mạp không nhịn được cúp máy. Sau này Vương Thắng Lợi cũng không chủ động gọi điện thoại về nhà, hai năm trôi qua, chỉ về nhà một lần, cũng không gửi tiền về nhà, ngược lại cha mẹ thường xuyên gọi điện thoại tới, trong lời nói có ý hy vọng bàn tử có thể về thăm nhà một chút, hơn nữa mỗi lần gọi cũng đều hỏi hắn có thiếu tiền hay không, nhưng Vương mập mạp mỗi lần gọi về đều không có kiên nhẫn, nói mấy câu qua loa xong liền cúp.
« Chương TrướcChương Tiếp »