Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Chó Lang Thang

Chương 9: Chỉnh Đốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi vào phòng, Vương mập mạp đã dặn dò tử tử đừng có chạy lung tung, chớ có xuống lầu. Tiếp đó hắn cởi toàn bộ quần áo trên người, ngoại trừ giày ra thì những thứ còn lại toàn bộ đều ném ra ngoài cửa sổ.

Sau đó hắn đi rửa tay, tìm một cái kéo rồi xuống lầu tìm quần áo để mặc. Vóc người của nam chủ nhân ngôi nhà này thuộc dạng trung đẳng, quần áo của hắn Vương mập mạp hoàn toàn không mặc vừa, cũng chỉ có thể mặc đồ ngủ.

Vương Thắng Lợi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy xuống tầng một, ngửi thấy mùi nước hoa cộng với các loại quần áo nữ giới gợi cảm, hắn lại không biết xấu hổ mà có phản ứng.

Nói thật ra nếu không phải bên ngoài bây giờ đang là tận thế, khắp nơi đều là zombie lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Vương mập mạp chắc chắn sẽ tận dụng những quần áo kia hắc hắc.

Nhưng bây giờ lại là tận thế cho nên hắn nhịn được, áp lực cũng chính là động lực, nếu như hăn ở chỗ này giải phóng áp lực thì đoán chừng động lực cũng không còn. Cho nên Vương mập mạp chỉ chọn mấy món quần áo vừa người lại lấy thêm một bộ áo ngủ sau đó liền đi lên tầng trên.

Sau khi đi lên mới phát hiện từ từ con chó ham ăn này vậy mà đã mở ra cửa tủ lạnh, chuẩn bị đánh chén. Cũng may tử tử tương đối nghe lời, chẳng qua là chạy vòng quanh, cũng chưa có ăn đồ ăn. Đối với biểu hiện của tử tử, hắn rất hài lòng.

Điện ở nơi này khả năng là vừa mới bị mất, tủ lạnh vẫn còn có một chút khí lạnh. Ở bên trong là một chút rau quả, trái cây và trứng gà. Hơn nữa cũng không nhiều.

Đầu năm nay mọi người khởi xướng phong trào sống khỏe, có rất ít người mua quá nhiều rau củ một lần. Những thứ này đương nhiên phải càng tươi càng tốt, tốt nhân là vừa mua thì ăn ngay.

Mà trong ngăn đông lạnh, mập mạp mừng rỡ phát hiện có rất nhiều đồ ăn, Cá biển không nói đến, thịt trâu, thịt lợn, thịt gà đều có đủ. Đây chắc chắn là đồ ăn từ trung thu còn thừa lại.

Vtlkhoong nói hai lời, lấy thịt trâu, gà, vịt ra, rửa qua bằng nước, mang đến phòng bếp. Tìm một cái nồi cao áp và một cái nồi hầm. Sau đó ném tất cả vào trong đưa lên bếp đun. Vì là bếp ga nên cũng không lo không có điện không dùng được.

Sau khi hắn bỏ thịt vào nồi, tử tử giống như một tện thị vệ vậy, luôn luẩn quẩn xung quanh bảo vệ nhưng ánh mắt của nó và nước dãi dưới sàn nhà đã bán đứng nó.



Vương mập mạp cũng không để ý tới nữa, dù là đun bằng nồi cao áp thì ít nhất cũng phải hâm trong bốn mươi phút. Cho nên hắn có thời gian để tắm rửa, xử lý vấn đề vết thương của mình bị nhiễm trùng. Đương nhiên chủ yếu nhất là tắm, rửa sạch trên người mình mồ hôi và vết bẩn.

Mặc dù nói là vết thương không được chạm nước nhưng mập mạp cảm thấy không sao. Tốt nhất đương nhiên là không chạm vào nước nên hắn lấy màng bọc thực phẩm bọc lấy vết thương.

Như vậy có thể thoải mái tắm nước nóng, nước nóng của nhà này là dùng gas đốt nên cũng rất dễ dàng.

Sau khi tắm xong, Vương mập mạp dùng khăn tắm sạch sẽ mình tìm được trên ban công lau sạch cơ thể, sau đó quấn khăn tắm trở lại phòng khách. Theo lý thuyết đồ lót mới là phải giặt rồi mới mặc nhưng hiện tại điều kiện không cho phép cho nên hắn đành dùng tạm.

Mặc dù như vậy chưa chắc đã là sạch sẽ nhưng có thể khiến trong lòng hắn thoải mái hơn một chút. Trở lại trên ghế sa lon, hắn sắp xếp thuốc men ra trước mặt, chuẩn bị lại xử lý vết thương của mình. Lúc này trong phòng bếp đã có mùi thịt bay ra, tử tử đã vội đến mức chạy xoay vòng, bụng hắn cũng phát ra tiếng kêu, trong dạ dày cũng phát ra một trận co rút.

Mặc dù hết sức đói nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, bởi vì hắn biết một khi con người ăn no sẽ rất dễ buồn ngủ. Hắn không muốn mình ăn no sau đó mơ ngủ mà xử lý vết thương, hắn muốn tỉnh táo mà xử lý vết thương sau đó ăn một bữa no nê.

Vết thương bởi vì dính mồ hôi đã mọc mủ, hơn nữa bởi vì trước đó vải thô và mủ máu trộn cùng một chỗ, dính trên vết thương khiến nó giống như sinh trưởng sẵn trên thịt vật.

Vương mập mạp dùng một chút cồn iot thấm ướt mảnh vải, sau đó từng chút một kéo nó xuống, mặc dù đã tiêm thuốc tê, sẽ không đau nhưng tiếp theo đoán chừng hắn sẽ phải kéo xuống một miếng da thịt, vết thương quá lớn khôi phục sẽ rất chậm. Đây không phải là điều hắn muốn.

Trải qua hơn mười phút xử lý, vải thưa bị lấy xuống. Vết thương biến thành màu đen tím bầm, dùng tay nhấn một cái nước mủ sẽ chảy ra ngoài. Vương mập mạp cau mày nhưng cũng không chần chừ, lấy ra thuốc kháng sinh, dùng kim tiêm vào vị trí xung quanh vết thương, trực tiếp tiêm vào bắp thịt. Chẳng quan tâm nơi nào là tĩnh mạch nơi nào là động mạch, dù sao hắn cũng không biết. Chữa ngựa chết thành ngựa sống, sau khi làm xong hắn băng bó lại.

Mặc quần áo ngủ, lại rửa tay. Lúc này hắn mới đi vào phòng bếp, tử tử thấy Vương mập mạp đến, rất vui mừng. Nếu không phải biết chân hắn bị thương đoán chừng nó đã nhào tới khiến hắn ngã xuống đất.

Vương Thắng Lợi tắt lửa, tử tử đã không kịp đợi, thật ra thì chính mập mạp cũng không chờ nổi nữa rồi. Thịt trâu chắc chắn là để cho hắn ăn, hăn bị thương cần bổ sung lượng lớn protein, có như vậy vết thương mới nhanh khỏi. Mà mấy loại thịt giàu protrin Vương Thắng Lợi đều lấy đi, hắn ăn thịt, xương cho tử tử. Mà tử tử cũng được chia cho mấy cân thịt heo, công thêm xương gà xương vịt thì cũng không ít. Một người một chó mỗi bên một cái nồi, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Giữa hai người truyền ra tiếng hít hà vì nóng nhưng tuyệt không có ai dừng lại vì bọn họ thật sự quá đói.

Đối với Vương Thắng Lợi mà nói, đây là một bữa tiệc lớn, đối với tử tử mà nói thì đây là cơ hội cả đời chỉ có một. Bởi vì trước đây tử tử luôn ăn thức ăn cho chó, Phó giám đốc không cho nó ăn thịt. Vương mập mạp sở dĩ có quan hệ tốt với tử tử hơn cả Phó giám đốc chủ yếu bởi vì thường xuyên lén lút cho nó ăn thịt. Nào có con chó nào lại không thích ăn thịt, sau khi được ăn thịt tử tử đương nhiên sẽ nhớ kỹ mập mạp hắn, người cho nó ăn mỹ vị ngon nhất thế giới.



Một người một chó ăn no uống say, Vương mập mạp lại cầm hai quả táo từ trong tủ lạnh, mỗi người một quả. Sau khi ăn xong táo, nằm ở trên ghế sa lon mềm mại, mỏi mệt đánh úp tới, Vương mập mạp tìm một cái chăn, đắp lên người mình sau đó liền nằm ngủ trên ghế sa lon, tử tử giống hắn cũng tiến vào mộng đẹp.

Vương mập mạp trước đó hôn mê bốn ngày, cũng không phải là ngủ bốn ngày, mà là trải qua rất nhiều lần tinh thần khẩn trương cao độ, các loại vận động vượt quá tố chất thân thể hắn. Hơn nữa bản thân ăn no liền mệt rã rời, Vương mập mạp dĩ nhiên không ngăn được cơn buồn ngủ.

Mà tử tử trong bốn ngày Vương mập mạp hôn mê, luôn luôn canh giữ Vương mập mạp, dĩ nhiên cũng mệt mỏi không chịu nổi, bây giờ ăn một bữa thỏa thích, cộng thêm tạm thời không gặp nguy hiểm, vì vậy cũng hô hô ngủ say. Một người một chó tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Vương mập mạp nhìn điện thoại di động, phát hiện đã là tám giờ sáng ngày thứ hai, cũng chính là tám giờ sáng ngày mười một tháng mười một.

Sau khi kiểm tra thời gian, Vương mập mạp đột nhiên cảm giác bụng mình kêu lên một tiếng, âm thanh dĩ nhiên không phải là đói, mà là muốn đi vệ sinh, cho nên hắn đứng lên, tốc độ nhanh, động tác lưu loát làm người ta tặc lưỡi, chui vào nhà vệ sinh.

Vương mập mạp chui vào trong nhà vệ sinh, bên trong vang lên một loạt âm thanh khó nghe, còn truyền ra tiếng gào khϊếp người của Vương mập mạp. Tiếng kêu của hắn đã làm kinh động tử tử, phản ứng của tử tử cũng giống với Vương mập mạp, chẳng qua là nó vội đến mức chạy quanh, từ đầu đến cuối không muốn giống như Vương mập mạp, cũng thống thống khoái khoái xả hết một lần. Lúc Vương mập mạp đi ra, phát hiện tình trạng của tử tử lập tức hiểu nguyên nhân.

Tử tử tới nay chưa từng dùng nhà vệ sinh, cho dù ở chuồng chó trong xưởng, cũng là mỗi ngày sáng trưa tối, thả nó ra để cho nó tự mình giải quyết. Hôm nay ở trong phòng, tử tử tự nhiên sẽ nín, Vương mập mạp nhìn tử tử xoay quanh, sợ nó nín đến không ổn lại không thể để nó ra ngoài. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, ai mà biết được. Vạn nhất vừa mới mở cửa thì có một đám zombie ùa vào. Vậy cũng không cần đi nữa, trực tiếp thành đồ ăn cho zombie rồi.

Cho nên quyết định sau cùng của Vương mập mạp là để cho tử tử vài phòng vệ sinh tự giải quyết, nhưng tử tử lại không muốn. Vương mập mạp khuyên nửa ngày, nói phải trái, nói rõ địch ta tình huống. Cuối cùng tử tử thỏa hiệp, ít nhất cũng không bị nín đến chết.

Lúc tử tử ở trong phòng vệ sinh, Vương mập mạp nấu một nồi hải sản, tử tử cuối cùng ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, xem bộ dáng là không thành, Vương mập mạp cũng sẽ không khuyên, chia cho nó một nửa đồ ăn, nhưng tử tử không nuốt trôi, Vương mập mạp cũng bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ăn.

Sau khi ăn xong Vương mập mạp mới nhớ tới, vết thương trên chân mình, nhìn một chút, vẫn là màu tím đen, lấy tay nhấn một cái, không có nước mủ chảy ra, nhưng cũng không có cảm giác. Vương mập mạp cười khổ, xem ra khối này thịt là chết, ngay cả thần kinh đều chết hết.

Bất quá Vương mập mạp cũng không có cách nào, cũng không thể cắt đi miếng thịt này, bây giờ hắn còn chưa có kỹ thuật đấy. Hắn cũng không tiêm thêm kháng sinh, loại kháng sinh đặc hiệu này dùng một liều là thật hết một liều, trong tận thế vật này rất quý giá, có một liều có thể coi như có thêm một cái mạng.

Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ, thuốc kháng sinh là không có nhiều tác dụng với vết thương của hắn, Vương mập mạp lần nữa băng bó vết thương, lại uống hai viên thuốc trừ sốt, ở trong phòng tìm hai cuốn giấy vệ sinh, đóng một bình nước, sau đó gọi tử tử chuẩn bị rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »