Chương 26: Tôi nóng lòng muốn làʍ t̠ìиɦ với em

Giao nhân thân thể khỏe mạnh, nhưng luôn không đủ, Nam Nam dù cảm thấy sảng khoái và mệt mỏi nhưng cuối cùng cô cũng có một nơi để dừng chân trên biển rộng mênh mông này, giao nhân sẽ tìm đủ loại hoa quả để cho cô ăn, ngồi trên đá ngầm, cái đuôi màu xanh lam xinh đẹp cực lớn lắc lư trong đại dương, vì Nam Nam hát đi hát lại Cửu thiên Tiên nhạc.

Nam Nam không thể không cảm động, nhưng cô còn sầu khổ hơn lúc ở Vân Sơn, dù sao ở Vân Sơn cô vẫn có nguồn tin tức, Bạch Kỳ và những người khác giúp cô tìm cách cho cô biết, để cô thấy không đơn độc.

Mà biển cả bao la không giới hạn này, cô vô cùng may mắn khi gặp được giao nhân không chết đói hay bị thú dữ săn gϊếŧ, cô còn có thể hy vọng xa vời gì nữa, tiến thêm một bước đến xã hội loài người hay trở về Vân Sơn?

Tuy nhiên, sự thật lại một lần nữa làm mới nhận thức của Nam Nam. Khi cô gần như cô cam chịu sống trong hang động giao nhân này được ngày nào hay ngày ấy. Hôm nay cửa hàng xuất hiện một mỹ nam mặc áo cổ trang màu xanh, mặt trái xoan mắt phượng, dáng người cao, làn da trắng, ngọc thụ lâm phong, thắt lưng không gió mà bay, một đầu tóc đen dài thẳng như tơ lụa rủ xuống mắt cá chân của hắn.

Ngoại hình,phong thái của hắn ngang với Hoàng Ngọc và những người khác, so với khuôn mặt tuấn dật của Bạch Kỳ dài hơn một chút , nhưng khí chất lãnh đạm của hắn thì bất kỳ người đàn ông nào mà Nam Nam từng gặp, không ai có thể sánh được với.

Chỉ là, hắn là ai? Là người hay không phải người? Tại sao lại ở đây?

"Anh? Anh là ai?" Nam Nam vừa mong vừa sợ nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn quên mất mình không mảnh vải che thân, thân thể xinh đẹp bày ra trước mặt mỹ nam áo xanh.

Người đàn ông đẹp trai áo xanh chậm rãi rút ra một chiếc quạt gấp màu xanh lá cây, chậm rãi nhìn Nam Nam từ đầu đến chân, chiếc quạt gấp chống cằm, hắn gật đầu, lộ ra một nụ cười làm choáng ngợp tất cả sinh linh: "Da trắng như tuyết, ngực sữa mông tròn, đầṳ ѵú nhô lên, âm phụ* sung mãn, tóc xanh như suối, đùi ngọc thon dài, không tệ, không tệ, rất không tệ xứng đáng là phối ngẫu của Lục Phỉ ta. "

*Âm phụ: mu,gò mu, gò vệ nữ. Phần thịt nằm trên xương mu

Nam Nam nghe giọng nói chậm rãi nhưng tao nhã êm dịu như tiếng đàn cello của hắn, nhưng cô không lòng dạ nào thưởng thức nó, cô nghe thấy hắn có thể nói tiếng người, xuất khẩu thành thơ. Mặc dù đó là một nhận xét thô lỗ về thân thể trần trụi của cô, đối với cô, nó giống như một cửa sổ sáng lên trong một căn phòng nhỏ tối tăm, cho cô nhìn thấy niềm hy vọng vô hạn.

Cô bỏ qua sự lỗ mãng cùng nội dung trong ngôn ngữ của hắn, gần như chạy đến bên hắn, nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời: "Anh có thể nói chuyện, anh là con người, phải không, anh đưa tôi ra khỏi biển được không?"

Lục Phỉ lắc đầu: "Ngươi sai rồi, Lục Phỉ ta làm sao có thể chỉ là một phàm nhân bình thường. Ta là Tể tướng Rùa xanh. Ta không những không đem ngươi ra khỏi biển, còn muốn ngươi phối ngẫu của ta. Quên nói cho ngươi, hoàng thất Lam Hải chúng ta chung vợ, cho nên ngươi phải thấy vinh hạnh, phối ngẫu của Lục Phỉ ta, tất nhiên cũng là nữ nhân của Long Vương, đến đây đến đây, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi Long cung.”

Lời nói của Lục Phỉ truyền đến mấy thông tin, làm cho Nam Nam như lọt vào sương mù, Long Vương? Long cung? Thừa tướng Rùa?

Đây có phải là thế giới tiên hiệp, thế giới đồng hồ bấm giờ khác không?

"Anh không phải người, nguyên hình của anh là một con rùa? Anh muốn đưa tôi đến Long cung? Làm vợ chung? Không, không, tôi không đi với anh. Tôi ở lại đây, tôi có thể tìm cách rời khỏi Lam hải mà anh nói ”.

Lục Phỉ thở dài nói: "Ngươi thật quá ngây thơ, mọi thứ trong Lam Hải đều thuộc về Long Vương, giao nhân nhặt ngươi giữ nhiều ngày như vậy, đã vi phạm pháp luật của Lam Hải, hắn không thể bảo vệ chính mình, ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở trong động giao nhân sao? Bạch tuộc xâm phạm ngươi đã bị xử lý từ lâu, ngươi muốn giao nhân cũng sẽ có kết cục như vậy sao? Hơn nữa ngươi cảm thấy ngươi có quyền lại từ chối sao? "

Nam Nam nghĩ đến sự dịu dàng và tiếng hát của giao nhân, không ai có thể hiểu được cảm giác an toàn và may mắn khi hắn đưa cô về động giao nhân vào lúc hoàng hôn đó. Nếu không có giao nhân, cô mới tới Lam Hải đêm đó sẽ phát sinh chuyện gì, cô thực sự không dám tưởng tượng. Giao nhân đối với cô mà nói mặc dù không thể nói chuyện, lại tồn tại như chúa cứu thế của cô. Làm sao cô có thể nhìn giao nhân bị trừng phạt vì cô?

Nam Nam kiên định nói: "Nếu tôi đồng ý cùng anh đi Long cung, anh có thể bỏ qua cho giao nhân được không?"

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Đi thôi, giống cái nhân loại đáng yêu của ta." Lục Phỉ ôm ngang Nam Nam, thân thể trần trụi của Nam Nam áp lên áo xanh trơn của hắn, hai cái vυ" lớn bị đè ép thay đổi hình dạng, Lục Phỉ hung hăng nhìn vυ" thịt trắng như tuyết, nhẹ hôn miệng nhỏ nhắn của cô: "Ta thật sự nóng lòng muốn cùng ngươi làʍ t̠ìиɦ."