Chương 6: Hoàng Ngọc là cao phú soái

Nam Nam được người đàn ông đẹp trai nửa người nửa thú này cứu thoát khỏi bẫy.

Hắn có chút ghét bỏ vài chiếc lá mùa thu trên người cô: "Chậc chậc, nhìn em thật khó coi, cùng ta đi thay quần áo đi. Mà này, ta tên là Hoàng Ngọc, em tên gì, sao lại đến được đây?" Nơi này với loài người thuần chủng cách núi cách biển. "

Nam Nam bị kí©h thí©ɧ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, thật là có người a! Dù là những con người đến từ một thế giới khác nhưng họ vẫn là đồng loại!

Cô nhanh chóng hỏi Hoàng Ngọc: "Tôi tên Nam Nam, đây là nơi nào? Có cách nào để đi đến loài người thuần chủng mà anh đã nói không? Anh có thể không tin, tôi cũng không biết bằng cách nào mà tôi đến được đây, ngủ một giấc tỉnh lại đã đây. ” Nam Nam nói nửa thật nửa giả, cô không thể nói cô đến từ không gian khác, sẽ bị coi như yêu quái, cô nửa phần không hiểu biết về thế giới này.

Hoàng Ngọc liếc nhìn cô, không biết có nên tin hay không, nói với một giọng từ tính và dễ chịu: "Đây là Vân Sơn, con người như cô không thể thoát ra, trừ khi cô được Vân Sơn nhận chủ, không bị chướng khí ăn mòn. "

Nam Nam hiển nhiên không tin: "Tôi không thấy chướng khí. Nếu như có chướng khí, anh làm sao sống sót?"

Hoàng Ngọc cười ha hả nhìn cô với ánh mắt như nhìn đồ đần: "Chúng ta đều là người của Vân Sơn, làm sao Vân Sơn có thể làm hại được? Nếu em không giao phối với Hồng Long, trở thành vợ chồng, trên người có hơi thở của nó, lại nuốt nguyên dương của nó, bảo đảm em ba ngày ba đêm không ăn không uống cũng sẽ không có cảm giác đói khát, tạm thời cam đoan em không bị chướng khí xâm hại, hiện tại rời khỏi Hồng Long, nếu không mau giao hợp với con dân Vân Sơn, thân thể càng ngày càng suy yếu là chuyện tất nhiên, được Vân Sơn nhận chủ , trừ phi em có thể sinh ra một thế hệ sơn chủ mới của Vân Sơn. Tuy nhiên, mặc dù ở Vân Sơn có rất ít giống cái, nhưng không phải là không có. Hàng trăm năm nay, ngoại trừ Bạch Kỳ, Vân Sơn chưa bao giờ xuất hiện một sơn chủ mới. "

"Tôi nghe anh nhắc tới Bạch Kỳ mấy lần. Hắn lại là sơn chủ. Hắn rất mạnh sao? Vừa rồi tôi rơi vào bẫy do hắn giăng ra. Tuy rằng tôi đã được anh cứu, nhưng liệu hắn có tìm tới hay không?" Nam Nam thực sự có chút bận tâm, sợ Bạch Kỳ tàn bạo báo thù.

Hoàng Ngọc trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn xoay người ôm lấy cô, đuôi hổ quấn lấy bắp chân của cô nói: "Hắn kiêu ngạo cực kỳ, từ trước đến nay đều khinh thường cướp vợ của người khác, Tiểu Nam Nam, em phải ngoan, làm Hoàng phu nhân của ta thật tốt, biết không? Nếu dám giống như Hồng Long, bội tình bạc nghĩa, ta sẽ ném em xuống biển ngoài Vân Sơn. Có hiểu không? "

“Yên tâm, Hoàng Ngọc, tôi sẽ không chạy trốn, nhưng mọi người đều ở Vân Sơn, không phải Hồng Long sẽ không tìm tới chứ?” Nam Nam cố gắng bỏ qua áy náy, nhớ nhung Tiểu Long trong lòng.

"Mùi sữa trên người em có nghĩa là em đã sinh cho nó một đứa con. Vì nó không thể giữ được em, có những người thừa kế nên nó không có quyền giữ em. Hơn nữa, Hoàng Trạch cũng không phải là nơi nó nghĩ đến liền có thể. "

Sau khi đến Hoàng Trạch mà Hoàng Ngọc nói tới, Nam Nam nhận ra sự xa hoa và sang trọng của Hoàng Ngọc đến từ đâu. Ở trong hang khung long ngây ngẩn một tháng, bỗng nhiên thấy một ngôi nhà bằng gỗ có thể so với homestay tinh xảo đẹp mắt trên núi, cô cũng có chút không thích ứng kịp, thì ra Hoàng Ngọc còn là một cao phú soái?

Ngôi nhà gỗ hai tầng, có sân vườn, ban công, sân vườn, hoa trái, cây cối xen kẽ có trật tự lại tinh tế, chim hót hoa nở, bên ngoài nhìn vào xinh đẹp hết sức, đi vào bên trong, so với sinh hoạt của con người kiếp trước không khác chút nào, đủ các công trình sinh hoạt, gian phòng bày trí ấm cúng, tinh tươm, có cả một ấm cà phê đen pha trên bếp nhỏ, bình thủy tinh cắm hoa hồng đỏ trên bàn gỗ, trên mặt đất trải một tấm thảm lông cừu thật dày.