Chương 9: Bị quái điểu đầu người thân chim tha về tổ

Hôm nay, Hoàng Ngọc đi ra ngoài không ở nhà, Nam Nam là người duy nhất ở trong sân cắt hoa, cắm lọ.

Hoàng Ngọc không lo cô sẽ lén bỏ đi, bởi vì cô đã mang thai đứa con của hắn, nếu lén bỏ đi, Vân Sơn lớn như vậy, cô không những không thể đi ra ngoài mà bụng còn to, không biết cô sẽ gặp phải kiểu nguy hiểm gì.

Hoàng Ngọc đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy giống váy ngủ, không chỉ che thân thể mà còn thuận tiện cho hắn bất cứ lúc nào cũng thao huyệt cô.

Nam Nam rất kỳ quái hắn lấy đâu ra những quần áo, vải vóc và một số nhu yếu phẩm hàng ngày chỉ có ở xã hội loài người. Hoàng Ngọc nhìn trái phải mà nói, Nam Nam từ trong đôi câu vài lời phỏng đoán, hắn nhất định cùng xã hội loài người ở một đầu khác của trạch hải có chỗ kết nối lui tới, chỉ là hắn không muốn nói cho cô mà thôi.

Cô nhất định phải nghĩ biện pháp, cố gắng để cho hắn nói ra. Có như vậy, cô mới có khả năng trở lại xã hội loài người càng sớm càng tốt, còn chuyện sinh chủ núi Vân Sơn, nghe đã thấy là giả, quá huyền bí, cô mười phần không để ở trong lòng.

Cô đang suy nghĩ miên man ngàn vạn đầu mối này, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chậc chậc từ trên cây lớn ngoài tường: "Đây là nữ nhân của Hoàng Ngọc sao? Một con người thuần chủng, nào như em gái ta dễ nhìn. Sao hắn ta có thể chướng mắt em gái ta? Làm em gái ta đau lòng ngươi có gì đặc biệt hơn ngươi? Trên người có bao nhiêu sợi lông? Không biết bay, chạy nhanh thì không bằng ai. "

Nam Nam ngạc nhiên khi thấy trên cành cây có một con chim lớn màu đen, mặt người, thân chim đứng.

Ngũ quan của hắn rất đẹp, ngoại trừ có khuôn mặt người, những bộ phận khác đều giống loài chim phổ thông, chỉ có điều lớn hơn mà thôi, trên má còn có lông đen, trên tai còn có một viên ngọc màu xanh lam chói mắt, giống như rất giống nhân vật chính trong Howl"s Moving Castle mà Nam Nam đã xem ở kiếp trước, nhưng một người là người và chim thật, còn một người là nhân vật hoạt hình. Nam Nam đã thấy rất nhiều kỳ nhân dị sự, đã có thể làm được thấy biến không kinh.

Cô mặc kệ hắn, Hoàng Ngọc không có ở nhà, cô nên cẩn thận một chút mới thỏa đáng, lấy phòng thủ làm tấn công, cô nhặt chiếc bình lên, định quay vào nhà.

Nhìn thấy giống cái nhỏ bé thuần nhân loại này lại dám bỏ qua hắn, hắn cảm thấy bị xúc phạm vô cùng, hắn là thân tín của Bạch Kỳ, ai nhìn thấy hắn mà không cho hắn ba phần thể diện?

Người chim vỗ cánh phành phạch bổ nhào vào, từ sau lưng túm cổ áo cô, bay lên không trung.

Nam Nam mắc chứng sợ độ cao, cơ thể cô đột nhiên treo lơ lửng trên không, không dám cử động, vì sợ rơi xuống, nhưng cô không thể không để con chim buông mình xuống với giọng nói run rẩy. Ở trong lòng oán trách Hoàng Ngọc một trận, không phải hắn nói khi giống cái Vân Sơn mang thai, sẽ không có giống đực giành giật?

Làm sao Nam Nam biết Hoàng Ngọc đang nói đúng sự thật, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại gặp phải Liêu Mặc Hiên, một con chim không bao giờ chơi bài theo lẽ thường, là đối thủ một mất một còn của Hoàng Ngọc?

Liêu Mặc Hiên không có ý định thực sự cướp Nam Nam, hắn vẫn biết quy tắc của Vân Sơn, hắn chỉ muốn dạy cho Nam Nam một bài học, trả thù Hoàng Ngọc một chút.

Hắn tính toán định giấu Nam Nam đi, để Hoàng Ngọc cầu xin hắn, hắn mới trả Nam Nam cho hắn ta.

Nhìn Nam Nam run rẩy sợ hãi, càng ngày càng xem thường cô, trong lòng tràn đầy kɧoáı ©ảʍ trả thù.

Bay hàng ngàn dặm đưa cô ngày càng xa nhà gỗ của Hoàng Ngọc.

Vì muốn giấu cô nên đương nhiên hắn không thể đưa Nam Nam trở về tổ của mình, chỉ muốn bay xa xa hơn một chút, cuối cùng đến một khu rừng rậm không quen thuộc, hắn chọn một cây cao nhất, thích hợp nhất làm tổ chim, đặt Nam Nam ngồi lên cành, ở khoảng cách hơn 100m không sợ cô dám nhảy xuống chạy trốn.

Đương nhiên Nam Nam không dám nhảy xuống, cô cũng không dám nhìn xuống, cô ôm chặt lấy thân cây, hai chân run lẩy bẩy, cầu xin Liêu Mặc Hiên hồi lâu cũng vô ích, cô dần dần từ bỏ, chỉ có thể ngồi xem hắn rất nhanh dùng cỏ khô cành cây còn có lông chim xây tổ chim cực lớn, cửa mở bên hông, chẳng sợ mưa gió xối vào.

Liêu Mặc Hiên xây tổ chim xong, bế Nam Nam vào trong tổ, Nam Nam đã mặc một bộ quần áo, bị hắn tha tới tha đi, làm rách một lỗ không nói, cổ áo cũng mở rộng, một mảnh xuân quang tốt đẹp trước ngực bị nhìn không sót thứ gi.

"Ngươi, ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ. Mặc quần áo vào đi! Đừng dùng thân thể của ngươi dụ dỗ ta!" Liêu Mặc Hiên đỏ mặt, quay lưng lại, lớn tiếng nói với Nam Nam.