Chương 1: Tận thế ngày thứ 2130 (1)

Nếu lúc này bảo Giang Vãn ước một điều, cô chỉ có thể nghĩ đến chuyện "phụ nữ không có kinh nguyện, đặc biệt là ở tận thế".

Hoặc cho cô 24 tuổi đã hết kinh cũng được.

Lúc này rơi vào khoảng ngày 12 hoặc 13 tháng 4 năm 2032, kinh nguyệt vốn phải năm ngày nữa mới tới, đột nhiên lại tới sớm.

Giang Vãn đang di chuyển trên con đường tìm đường sống, bị dính chưởng không kịp đề phòng, máu tươi nóng hổi dẫn dụ từng đám xác sống tụ tập về phía cô.

Mặc dù trên đường cô đã cố gắng né tránh, nhưng dường như chúng còn tạo ra quy mô như một đợt thủy triều nhỏ.

Lúc đó Giang Vãn đang thu thập vật tư trên đường của một thành phố nhỏ, có quá ít nơi để trốn. Cửa hàng không được, sẽ bị công phá. Ngõ nhỏ không được, sẽ bị chặn đường.

Biện pháp vừa nhanh vừa có thể bảo vệ tốt bản thân chỉ là đợi ở nơi cao gần đấy.

Nhưng cái nơi cao đó chỉ là ô văng của một ngân hàng mà Giang Vãn sử dụng công cụ tự chế để leo lên.

Phải cảm ơn ngân hàng lúc xây dựng đã đua ra một khoảng không trên cửa, đây là bước ngoặt mấu chốt giúp cô có thể sống được thêm mấy chục năm.

Giang Vãn ngồi trên ô văng kiên cố, ngẩn người nhìn bầy xác sống đông nghìn nghịt dưới ánh chiều tà đậm màu, chúng đều đang liều mạng kêu gào, quơ quào, muốn kéo cô đang ở trên xuống để nuốt vào bụng.

Mùi hôi thối nồng nặc sắp bao phủ Giang Vãn, cho dù cô đã sống sáu năm ở thời tận thế, vẫn không thể nào quen được thứ mùi khiến người khác liên tưởng đến cái chết này.

Giang Vãn nghĩ, ký ức này đã khắc sâu vào trong gen của cô rồi.

Ô văng trên cửa ngân hàng như một hòn đảo đơn độc, ngăn cách cô với đám xác sống. Nhưng cô không thể đi ra, chúng không thể leo lên, cũng không rời đi.

Kinh nguyệt chảy ra ngày càng nhiều, mùi nồng nặc khiến cô giống như một món ăn ngon đang được nấu nướng, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm phức, hấp dẫn đám quái vật ăn thịt người này tới.

Giang Vãn nghĩ, cho dù mình chết đói, chết khát, cũng không thể để đám xác sống này ăn được mình dù chỉ là vụn thịt.

Đây là tôn nghiêm của cuối cùng của một động vật linh trưởng vẫn chưa biến dị như cô.

"Người phía dưới, cô ngẩng đầu lên nhìn đi."

Giang Vãn dựa vào tường, hai mắt không có tiêu cự, có lẽ bản thân quá muốn sống nên đã gặp ảo giác, dường như nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

Hơn nữa còn nghe ra được là giọng đàn ông êm tai?

"Có nghe thấy không?"

Giang Vãn: "..."

Sợ là ảo giác trước khi ợ hoặc thả bom, Giang Vãn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra âm thanh trên đỉnh đầu mình.