Chương 7: Đến khu biệt thự an toàn

Trong thời gian hành kinh, ngoài mất máu ra thì không còn cảm giác khó chịu nào khác.

Cho nên dù hơi cố sức, nhưng cô vẫn có thể đuổi kịp tốc độ của Bùi Vân Khởi.

Anh ta dẫn cô quen đường quen nẻo rẽ trái quẹo phải, chạy qua những đường phố đan xen thành những ô lưới nhỏ.

Những căn nhà bỏ hoang một tuần đã trông cũ kỹ, mà thành phố nhỏ không còn loài người bảo dưỡng duy trì tới tận sáu năm thì đã sớm thành một đống hoang tàn, không còn dáng vẻ phồn hoa sầm uất năm xưa.

Những chiếc xe ô tô va đυ.ng lung tung trên đường phố trải qua dãi gió dầm sương đã thành đống sắt vụn.

Ngoài việc cản trở đường chạy trốn của con người may mắn sống sót ra thì chẳng còn ý nghĩa nào nữa.

Những cửa hàng bị đập vỡ, bị đốt cháy hai bên đường không được tu sửa.

Chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng hỗn loạn khi xác sống bùng phát quy mô lớn năm đó.

Những dấu vết của loài người lưu lại hàng nghìn năm đang dần dần bị xóa đi, chỉ có sức sống thiên nhiên là vĩnh hằng.

Hàng thực vật trên vành đai cây xanh và hai bên đường đi sinh trưởng tốt.

Thậm chí một số rễ cây đã phá vỡ lớp xi măng và gạch lát đường, bò khắp mặt đường trông đầy dữ tợn.

Bùi Vân Khởi kéo Giang Vãn chạy thẳng tới một khu đô thị trông có vẻ xa hoa.

Trong khu đô thị này là dãy những căn biệt thự xếp hàng thẳng tắp, nhưng đã bị những khu cây xanh vốn được chi số tiền lớn để trồng nay rậm rạp tới mức che phủ không thấy được toàn cảnh.

Trong này không có xác sống nào, Bùi Vân Khởi lại quen thuộc như vậy.

Giang Vãn cảm thấy lúc trước hẳn là anh ta từng ở đây, dọn dẹp xung quanh nên mới có tình hình mà cô nhìn thấy bây giờ.

Bùi Vân Khởi dẫn Giang Vãn vào một căn biệt thự, đóng cửa ngăn cản mấy con xác sống đuổi theo, hai người chạy trốn nãy giờ mới được thở phào một hơi.

Lúc chạy vì quá căng thẳng khẩn trương nên không rảnh để ý tình hình cơ thể, giờ dừng lại rồi, Giang Vãn mới thấy hai chân đã run run.

Cô gác lưỡi hái vào tường, dựa vào đó thở dốc, cảm thấy khuỷu tay bị Bùi Vân Khởi nắm đang hơi đau.

Bị cuộc sống tận thế sáu năm tàn phá và tôi luyện, tố chất cơ thể con người đã tăng lên nhiều, Giang Vãn cảm thấy đẳng cấp của mình đã từ đồng lên kim cương rồi.

Nhưng nhìn Bùi Vân Khởi, không gian tiến bộ hẳn là không lớn...

Anh ta đứng trước mặt cô, khe khẽ thở dốc, trong lúc nghỉ ngơi còn không quên hỏi cô: "Bị thương chỗ nào? Còn chảy máu không? Có cần băng bó không?"

Dứt lời, ánh mắt còn nhìn lướt trên người cô.