Chương 4: Đi thang máy chạy trốn

Chu Chu bật định vị điện thoại lên, nhấp vào tin tức gần đó và danh sách thứ tự được phát hành thực tế, có người đã đặt câu hỏi và cô cũng thấy vài người gửi những bức ảnh mờ được chụp từ góc nhìn trên lầu.

Nhưng khi làm mới trang, tất cả những thứ này lại biến mất…

Có vẻ như chính phủ đang phong tỏa tin tức trên mạng, chỉ có các nhân viên y tế tuyến đầu trong bệnh viện đang lặng lẽ truyền thông tin thực tế.

Lúc 5:30, cuối cùng Chu Chu cũng gọi điện thoại. Đầu dây bên kia hiển nhiên đang say giấc nồng, sau khi chuông điện thoại reo hơn hai mươi giây, đầu dây bên kia mới từ từ bắt máy.

“Chú ba, xin lỗi đã quấy rầy chú sớm như vậy, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với chú, ngay bây giờ chú hãy ngồi dậy nghe con nói được không?” Giọng Chu Chu vừa rõ ràng vừa nghiêm túc.

Đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó vang lên tiếng sột soạt.

"Chu Chu, sao vậy? Có chuyện gì sao?" Giọng chú ba nghe ra đã tỉnh táo rất nhiều, dường như có chút lo lắng và bất an trước cuộc gọi của cháu gái.

Nghe tiếng đối phương, Chu Chu khẽ thở dài.

"Chú ba, con sắp nói cho chú nghe một chuyện hết sức nghiêm túc và quan trọng, liên quan đến tính mạng và an nguy của chú, chú cần phải lắng nghe thật kỹ, sau đó cẩn thận thực hiện."

Chu Chu dừng một chút, rồi kể cho đối phương nghe chi tiết những gì bạn mình trong bệnh viện đã nhìn thấy, tình hình hiện tại, cùng với một số nhận định và phỏng đoán.

"Mặc kệ chú có tin hay không, lúc này chú thà tin là có đi. Nếu không, đến khi chú phản ứng lại thì đã muộn."

"Ở chỗ chú bây giờ hẳn chưa xuất hiện vấn đề này, chú cần dự trữ các loại ngũ cốc, mì gói càng nhanh càng tốt, ưu tiên dự trữ những loại còn hạn sử dụng dài, sau đó dự trữ thuốc men và nhu yếu phẩm khác. Nếu chú có điều kiện thì hãy mua một máy phát điện, dự trữ xăng và dầu diesel."

"Tóm lại! Mau chóng tích trữ tất cả những thứ liên quan đến sinh tồn mà chú có thể nghĩ ra, sau đó ở nhà, đừng đi ra ngoài. Chỗ chú ở nông thôn, không có nhiều người, đừng chạy lung tung."

"Có khả năng cao là chúng ta không thể gặp nhau... Chúng ta hãy tự bảo trọng và chú ý an toàn. Chú ba, con phải cúp máy đây. Nếu chú vẫn còn chút tin nhiệm đứa cháu gái này, thì nhớ phải làm theo những gì con nói."

Chu Chu nhanh chóng dặn dò xong, kế tiếp bất kể bên kia có hiểu và chấp nhận hay không, cô lập tức cúp máy.

Gần sáu giờ rồi, sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu sáng, cô không thể trì hoãn thêm nữa. Mặc kệ chú ba có tin không, cô đã tận tình tận nghĩa làm những gì nên làm, phần còn lại chính là sự lựa chọn của chú ấy.

Ai cũng phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình, dù tốt hay xấu, không ai có thể gánh vác bất cứ điều gì thay người khác.

Trước khi ra khỏi cửa, Chu Chu ôm con mèo mập trên giường và nhét nó vào balo mèo, cũng mang balo leo núi trên lưng.

Theo kế hoạch ban đầu, cô tính chuyển những vật dụng khác lên xe trước, sau cùng mới lấy balo leo núi và con mèo. Có điều sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định thận trọng.

Nếu chuyến này đi xuống gặp nguy hiểm, thế thì xác suất cao cô sẽ không có cơ hội đi lên lầu lấy đồ lần nữa. Vì vậy dưới tình huống khẩn cấp, cô phải đảm bảo rằng trạng thái của mình có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Chu Chu đứng ngay cửa ra vào, đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà đầy kỷ niệm gia đình lần cuối. Có lẽ một ngày nào đó cô còn có thể quay lại, hoặc có lẽ không thể quay về nữa...

Hành lang vẫn rất yên tĩnh, trong hành lang có hai thang máy, một thang dừng ngay tầng trệt, một thang dừng ngay tầng mười hai.

Chu Chu nhấn nút đi xuống, thang máy ở tầng mười hai gần hơn nên đi lên trước.

Chu Chu đứng trước cửa thang máy, tay chậm rãi rút thanh gỗ ở sau lưng ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, trọng tâm hơi nghiêng về phía trước, làm thành tư thế phòng thủ.

"Đinh..." Tiếng mở cửa thang máy vang lên.

Trong mắt Chu Chu lóe lên tia nghiêm nghị, cánh tay vung lên, toàn bộ khí lực đều dồn vào làm sao vung cánh tay một cách nhanh nhất.

Cửa sắt thang máy từ từ mở ra, hai giây sau Chu Chu thở phào một hơi. Không có ai trong thang máy cả, cũng không có gì bất thường.

Trong nháy mắt gỡ bỏ phòng ngự, Chu Chu có một cảm giác như bị rút kiệt sức lực, cô không khỏi cúi đầu cười thầm, nhất thời vui mừng vì vận may của mình.

Thấy thang máy không có khác thường, Chu Chu không kéo dài thêm, nhanh chóng nhặt balo mèo bước vào thang máy, nhấn nút tầng B1.

Nguy hiểm còn chưa qua, ai biết thang máy giữa chừng có đột nhiên mở ra không? Sau khi Chu Chu vào thang máy, vẫn giữ tư thế phòng thủ, vừa nhìn chằm chằm con số thang máy đang nhỏ dần, vừa nắm chặt thanh gỗ trong tay, tim đập như trống bỏi.

May thay được trời Phật phù hộ, cô xuống một mạch tới tầng B1.

Chu Chu nằm xuống trước cánh cửa chống cháy đang đóng kín ở tầng B1, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, sau khi xác định không có âm thanh kỳ lạ nào. Cô lặng lẽ thò đầu ra, dáo dát nhìn xung quanh kiểm tra một lần nữa, xác định an toàn.

Cô lấy chìa khóa xe, vừa bấm mở vừa bước nhanh đến ghế lái, mãi đến khi cô nhanh chóng ngồi xuống, đóng cửa xe lại, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.

Chu Chu đặt balo mèo lên ghế phụ lái, cũng cởi balo sau lưng đặt xuống đất chỗ phụ lái.

Đoạn đường này diễn ra suôn sẻ, dựa theo kế hoạch ban đầu, cô phải đi lên thêm hai lần nữa để chuyển những vật dụng khác xuống dưới. Có điều không biết tại sao, vừa nghĩ tới còn phải đi thang máy hai lần, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Chu Chu rối rắm vài phút, cuối cùng đành cam chịu cắm chìa khóa vào ổ.

Con người à, đôi khi phải tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.Chu Chu quyết định trân trọng vận may của mình, không vì một chút may mắn mà đi mạo hiểm.

Dù sao dọc đường cũng có cơ hội thu thập đồ đạc, quan trọng nhất là chưa chắc cô có thể thuận lợi lái một mạch đến thị trấn. Nếu cô bất đắc dĩ phải bỏ xe, thì những thứ này đều uổng phí.

Chu Chu không biết rằng, tại thời điểm cô nổ máy, một người đàn ông với cánh tay đầy máu đang chạy về phía thang máy tầng trệt, tức thì cửa thang máy mở ra…