Chương 1

Ngày 28 tháng 4 năm 3024, Liên Minh Ánh Sáng, hành tinh Trái Đất, thành phố A.

Bầu trời trở mây đen mù mịt, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch cầm chai rượu lảo đảo ra khỏi con hẻm, miệng chửi rủa những lời thô tục: "Phì! Mẹ kiếp cái thằng khốn nạn!"

Người qua đường nghe được lời ông ta nói, vừa tránh người đàn ông vừa liếc nhìn vào trong hẻm.

Thời tiết vốn đã u ám, trong hẻm lại càng tối tăm hơn, người qua đường chỉ mơ hồ thấy có một thứ gì đó đen thui cuộn tròn bên cạnh thùng rác. Anh ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng đột nhiên, trời bỗng "ầm" một tiếng.

Ánh chớp lóe lên, người qua đường giật mình run bắn cả người, rủa thầm một tiếng: "Thời tiết quái quỷ gì thế này."

Sợ bị cơn mưa đuổi kịp, anh ta vội vã rời đi, đi nhanh đến mức không chú ý đến đứa trẻ chỉ cao tầm ngang đầu gối mình cũng tò mò nhìn vào trong hẻm.

Đứa trẻ trông rất đáng yêu, đôi mắt to tròn đen láy, mũi đỏ đỏ như vừa khóc.

Có lẽ do bị thứ gì trong hẻm thu hút, nhóc không khóc nữa, chỉ kiễng chân bước từng bước một vào trong con hẻm, lén lút như kẻ trộm, bả vai còn co lại.

Mất một lúc lâu, cuối cùng đứa trẻ cũng đến bên cạnh thùng rác.

Đến gần, lần này đứa trẻ nhìn rõ hơn, thứ đen thui cuộn tròn trên mặt đất cũng là một đứa trẻ.

Đứa trẻ này trông lớn hơn nhóc, rất gầy, toàn thân đầy thương tích.

Nghé con mới sinh không sợ hổ, đứa trẻ không cảm thấy sợ, chỉ ngồi xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào đứa trẻ lớn hơn, cẩn thận hỏi: "Cậu, cậu chết rồi à?"

Người nằm trên đất không hề động đậy, đứa trẻ mạnh dạn hơn, dùng tay chạm nhẹ vào cánh tay bầm tím của đứa trẻ lớn hơn, rồi cười toe toét: "Hê, còn ấm nè."

Đứa trẻ chỉ biết rằng người lạnh thì đã chết, còn ấm nghĩa là còn sống.

Nhóc nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai thì hạ giọng nói: "Có phải không ai cần cậu không? Nếu không ai cần thì tớ sẽ nhận cậu nhé."

Đôi mắt nhóc sáng rực, khóe miệng nở nụ cười không giấu nổi sự vui mừng: "Cậu không nói gì thì bổn thiếu gia coi như cậu đồng ý rồi nhé!"

Vừa dứt lời, đứa trẻ lớn hơn nãy giờ không nhúc nhích đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.

Đứa trẻ sợ hãi, há hốc miệng, không dám cử động.

Ánh mắt Vu Thừa lướt qua từng tấc da của đứa trẻ. Từ ngoài hẻm vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, Vu Thừa biết, như trong giấc mơ, người hầu của đứa trẻ đã đến tìm.

Khi tiếng bước chân đến gần, cậu dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy cổ tay của đứa trẻ. Cảm nhận được sự mát lạnh và đầy đặn của bàn tay, tim cậu nhẹ nhõm hẳn, hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Giấc ngủ của cậu cũng không yên ổn, lúc thì mơ thấy lũ xác sống với gương mặt dữ tợn như ác quỷ, lúc thì mơ thấy cây xương rồng khổng lồ dùng xác chết làm vật trang trí, lúc lại mơ thấy đứa trẻ kia đã chết.

Những giấc mơ này cậu đã mơ đi mơ lại nhiều lần, lúc đầu cậu không để ý, nhưng gương mặt của đứa trẻ trong mơ ngày càng rõ ràng, khiến cậu dần cảm thấy gấp gáp và bất an.

Cậu biết hôm nay mình sẽ gặp bố nuôi Ban Dương trên đường về sau khi bán phế liệu, sau đó bị Ban Dương đánh đập vì không đưa tiền, suýt mất mạng.

Cậu biết, nhưng vẫn đi theo con đường trong mơ, khi bị đánh, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh trong mơ.

Trong mơ, cậu cầm dao chém đầu lũ xác sống như cắt dưa hấu, lúc bị Ban Dương đá ngã xuống đất, cậu liếc thấy thớt rau ai đó vứt trong thùng rác, muốn cầm thớt đập vào đầu Ban Dương, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, cậu vẫn không dám làm.

Sau khi trải qua những giấc mơ kỳ lạ, cậu không còn sợ Ban Dương nữa, cậu sợ sự phản kháng của mình sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, sợ đứa trẻ trong mơ không xuất hiện.

May mắn thay, đứa trẻ đã đến, nói những lời giống hệt trong mơ, giọng nói trẻ con, dễ thương vô cùng.

Trong mơ, lần đầu gặp nhau, cậu không thích đứa trẻ này, không phải vì đứa trẻ không tốt, mà là ghen tị.

Đứa trẻ rõ ràng là cậu ấm được nuông chiều, còn cậu giống như con sâu bọ trong cống rãnh, mình đầy dơ bẩn, tâm hồn cũng không sạch sẽ.

Họ khác nhau như trời với đất.

Gặp lại đứa trẻ, lòng ghen tị vẫn âm thầm nảy sinh, nhưng lần này, trong lòng cậu lại có thêm một cảm xúc khác biệt.

Cậu không hiểu tại sao mình lại mơ những giấc mơ đó, cậu chỉ biết rằng khoảnh khắc nắm lấy tay đứa trẻ, cậu có người nhà, có một người nhà thân thiết, đồng sinh cộng tử bên nhau.

Đứa trẻ nói đúng, không ai cần cậu, nhưng nhóc cần, thế thì sinh mạng của họ sẽ gắn kết bên nhau, kiếp này, không ai có thể chia lìa được họ.