Chương 17: Thôn Tiểu Khê

Tận thế đếm ngược ngày thứ 46.

Hôm nay Cố Đồng Vãn lái xe hơn 400 cây số tiến về tỉnh Liêu Thành, lần này cô đi đường cao tốc. Sáng sớm 6h30, cho hai chó con ăn sữa dê, mặt khác phòng ngừa đổ đầy hai cái chậu đồ ăn cho buổi trưa, Cố Đồng Vãn liền ngựa không ngừng vó đi ra ngoài.

Rốt cục lúc 11h trưa liền tiến vào phạm vị Liêu Thành, nhưng còn chưa phải đích đến của Cố Đồng Vãn, tiếp tục lái thêm hai canh giờ mới đến chỗ thôn xóm.

Thôn Tiểu Khê là khu vực phụ cận Liêu Thành, cách nội thành hơn 200 cây số, có thể nói thôn này rất xa so với nội thành. Phóng tầm mắt ngắm nhìn từng mảnh từng mảnh ruộng lúa màu xanh, hoàn cảnh cùng không khí đều vô cùng tốt.

Thôn này là ở thời điểm Cố Đồng Vãn lên đại học tham gia câu lạc bộ mỹ thuật, từng theo các học trưởng học tỷ xuống nông thôn vẽ vật thực.

Lúc đó thôn Tiểu Khê để lại cho cô ấn tượng rất đặc biệt, khắp nơi đều là non xanh nước biếc, so thành thị xi măng cốt thép hoàn toàn là hai loại diện mạo.

Càng quan trọng hơn là, sau động đất tại tận thế, thôn Tiểu Khê được quân đội trưng dụng trở thành nơi cư trú lâm thời của đại căn cứ, sau tận thế trở thành một trong ba căn cứ lớn nhất “Căn cứ Quang Minh.”

Thôn Tiểu Khê không chỉ là vị trí trung gian tiếp giáp hai tỉnh, càng bởi vì hoàn cảnh thôn Tiểu Khê Thôn được ông trời ưu ái. Cho dù là động đất phía sau, thôn Tiểu Khê vẫn như cũ giữ vững hình dạng ban đầu, mà sau đó thôn dân thôn Tiểu Khê cư nhiên được ưu tiên đạt được danh ngạch tiến vào căn cứ trước nhất, vì thế ấn tượng về thôn Cố Đồng Vãn khắc sâu.

Tận thế năm thứ bảy, Cố Đồng Vãn từng theo chân thành viên tiểu đội người lưu lạc đến phụ cận thôn Tiểu Khê.

Bên ngoài chỉ nhìn thấy tường thành căn cứ đứng vững, cao cao khoảng chừng mười mấy mét. Không ngừng có xe ra vào căn cứ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cư dân trong căn cứ tinh thần đều không tệ, cùng thế giới bên ngoài vắng lặng, hoang vu căn bản không thể so sánh được.

Nghe nói chỉ cần có thể tiến vào căn cứ, mỗi ngày cơ bản trừ ra ngoài thu thập vật tư, đều có nhiều việc khác để làm, làm việc có thể đổi lấy điểm tích lũy, nhiều người còn có thể dùng điểm tích lũy mua đất xây nhà ở căn cứ.

Bất quá nhưng là điều kiện tiến vào căn cứ cực kỳ khắc nghiệt. Thời kỳ đầu căn cứ vừa thành lập, muốn tiến vào căn cứ mỗi người chỉ cần giao nộp mười kg đồ ăn, càng gần đến cuối cùng, hoàn cảnh càng diễn ra ác liệt, dòng người đổ dồn về căn cứ, vì vậy bậc cửa liền đề cao đến mức mỗi người cần phải giao ra năm mươi kg lương thực.

Một đồng đội của Cố Đồng Vãn ở nhóm người sốt sót liền tự giễu chính mình đã từng là thành viên căn cứ, về sau bởi vì phạm tội ở căn cứ nên bị đuổi ra ngoài.

Nghe nói trong căn cứ còn có biệt thự sang trọng, một bộ phận quyền quý vẫn có thể mở party mỗi ngày, ăn bò bít tết uống rượu đỏ, thời gian trong tận thế cơ hồ không có xuất hiện loại này.



Mà ở bên trong căn cứ cũng từ từ xuất hiện chế độ đẳng cấp, chỉ là bất quá lãnh đạo căn cứ Quang Minh còn khống chế tương đối tốt, cũng không quá để loại hiện tượng ác liệt này đưa xuống phía dưới.

Nhưng là nghe nói tại các căn cứ cỡ nhỏ, người đều bị chia làm đủ loại khác biệt, thậm chí còn tồn tại nô ɭệ. Nữ nhân cùng trẻ con lại càng là quần thể yếu ớt, dễ dàng trở thành hàng phẩm buôn bán trong mắt người khác.

Cố Đồng Vãn đời trước không có cách nào tiến vào căn cứ, cô chỉ có thể gia nhập căn cứ “Người lưu lạc” lang thang bên ngoài, sinh hoạt tại cống thoát nước âm u ẩm ướt, cư nhiên ở trong miệng cư dân đại căn cứ lại thành “Chuột lang nhà”.

Thời điểm đó bản thân là không có tôn nghiêm, thậm chí vì một miếng ăn có thể làm ra sự tình ích kỷ hại người, đủ loại tàn khốc không chịu nổi kiếp trước cứ như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trong đầu Cố Đồng Vãn. Cô hít thở sâu một hơi, trong mũi đều là mùi thơm hoa nhài thấm vào ruột gan, rốt cục vứt bỏ được một chút chướng khí mù mịt bao phủ ở trong lòng.

Mình đời này tuyệt không có khả năng lại sống một dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Cô lần này tới, mục đích rất đơn giản, cô muốn mua một mảnh đất ở thôn Tiểu Khê, chí ít sau động đất tiến đến, cô cũng có một chỗ an thân. Thứ hai là có mảnh đất này thì tương đương là cư dân thôn Tiểu Khê, đến lúc đó nghiễm nhiên có ưu tiên “Thẻ căn cước” tiến vào căn cứ.

Tháng sáu chính là thời điểm giữa mùa hạ, trong thôn số lượng người trẻ tuổi cùng người trung niên không quá nhiều, liền sớm xuống đất làm việc. Còn lại một ít người đã có tuổi, làm việc mệt nhọc cả buổi sáng, sau liền thừa dịp buổi chiều nghỉ ngơi.

Cho nên vừa tiến vào trong thôn liền trông thấy phía trước, bên dưới một gốc cây gừa lớn, mấy bác trai lớn tuổi cùng chơi cờ tướng, lại có vài bác gái khác một bên đong đưa quạt hương bồ nói chuyện phiếm.

Đại khái là trong thôn cực ít có người bên ngoài tiến đến, Cố Đồng Vãn vừa xuất hiện, ánh mắt những người khác lập tức liền tò mò nhìn về phía cô. Dù sao thôn Tiểu Khê không phải thôn kiểu mẫu gì hay danh cảnh nổi tiếng, một năm đều chưa thấy vài gương mặt lạ, một khi có người lạ vào thôn, mọi người đều sẽ cảm thấy hiếm có.

Trên thực tế thôn Tiểu Khê mười phần bài ngoại, đối với người xa lạ không phải bổn thôn sẽ tự nhiên sinh ra lòng cảnh giác. Đây cũng chính là vì sao lúc trước căn cứ vừa thành lập, người sớm biết chút tin tức muốn tại thôn Tiểu Khê mua đất, kết quả bị đuổi ra ngoài.

Đối với loại sự tình này Cố Đồng Vãn sớm đã có nghe thấy, dù sao đời trước từ trong miệng đồng đội không ít lần nghe hắn nhắc tới sự tình gà bay chó chạy ở thôn Tiểu Khê.

Đại khái là hoàn cảnh tận thế, lôi kéo một người trò chuyện giống như tựa hồ liền có thể trốn tránh hiện thực tàn khốc, hắn còn kém không có đem quần trong mặc màu gì đều nói cho cô nghe.

Bất quá nhờ phúc của hắn, Cố Đồng Vãn đối với thôn Tiểu Khê thật sự là không xa lạ một chút gì.