Chương 46: Hảo Một Chiêu Tay Không Bắt Sói

“Vãn Vãn, bán phòng thế nhưng là đại sự, ngàn vạn không cần tùy tiện quyết định vội.” Triệu Vĩnh Minh khuyên nhủ.

“Con cũng biết, thế nhưng là hạng mục kinh doanh cửa hàng trà sữa rất cần tiền, bạn bè của con cũng đã đầu tư đi vào 200.000, con nếu như không ra được số tiền này, kế hoạch liền có thể phải phá sản, con cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Hạng mục trà sữa hiện tại khó thực hiện, chỗ nào cũng đều có cửa hàng trà sữa, mấy trăm ngàn tiền vốn các con đừng có làm bậy.” Lưu Viện phàn nàn nói.

Cố Đồng Vãn chỉ là cười cười, không lại tiếp tục nói ra gốc rạ.

Triệu Vĩnh Minh biết Cố Đồng Vãn là thật sự dự định muốn bán phòng.

Trùng hợp lúc này điện thoại di động của Cố Đồng Vãn kêu lên, là lô hàng cát mèo, lần trước đặt hàng trên mạng, hiện tại đã đến, cô lại cố ý nói: “A, hình như là điện thoại của môi giới, con đi ra ngoài nhận.”

Thời điểm cô giả bộ đứng dậy muốn nghe điện thoại, cổ tay liền bị Lưu Viện nắm thật chặt. Cố Đồng Vãn đánh tới ánh mắt chất vấn, Lưu Viện sốt ruột lên tiếng: “Vãn Vãn, con nếu muốn bán phòng ở, không bằng bán cho chúng ta, tất cả mọi người là người một nhà, bán cho chúng ta không phải tốt hơn sao.”

Triệu Vĩnh Minh lấy lại tinh thần, phảng phất tựa như quyết định, cũng hư cười: “Đúng vậy, Vãn Vãn, mẹ con nói đúng, phòng ở không có khả năng bán ra bên ngoài.”

Triệu Trân Trân lúc này ngồi bên cạnh liền trợn trắng mắt, “Vốn chính là phòng ở nhà chúng ta, cô bán mà cũng không cảm thấy ngại sao.”

“Triệu Trân Trân, con câm miệng cho ba, chơi điện thoại di động của con đi!” Triệu Vĩnh Minh bỗng nhiên quay đầu hướng về phía Triệu Trân Trân gầm thét, rồi thay đổi mang bộ mặt tươi cười nhìn hướng Cố Đồng Vãn.

Triệu Trân Trân ủy khuất một trận, trực tiếp trở về phòng, còn cố ý quăng đồ đạc trong phòng.

Cố Đồng Vãn nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy như vậy, trong lòng cười nhạo một trận, nhưng trên mặt vẫn là giả bộ khó xử, “Thế nhưng là, con đã cùng môi giới hẹn gặp người xem phòng, nói giữa trưa liền ký hợp đồng......”

“Vãn Vãn, phòng ở thật không thể bán, hạng mục kia của con thiếu bao nhiêu tiền, ba bổ sung trước cho con, a, không phải, là ba trước thanh toán một phần tiền, đến lúc đó con đem phòng ở sang tên cho ba, con thấy được không?” Triệu Vĩnh Minh cười híp mắt nhìn xem Cố Đồng Vãn.



“Còn kém 300.000, bán phòng hẳn là vừa đủ.” Cố Đồng Vãn thở dài, lập tức còn nói: “Mặc dù thiếu tiền, nhưng con cũng không thể bán cho mọi người nha.” nói xong có chút ủy khuất.

Lời này vừa nói ra, Triệu Vĩnh Minh càng sốt ruột, lập tức lấy điện thoại di động mở ra Wechat vòng vo gửi cho Cố Đồng Vãn 150.000, mới nói: “Cái này 150.000, coi như ba đưa trước cho con một khoản. Chờ sang tên xong, ba sẽ gửi cho con 150.000 còn lại, con thấy được không?”

Cố Đồng Vãn cắn môi, giả bộ khó xử.

Lưu Viện vội la lên: “Vãn Vãn, chúng ta đều là người một nhà, phòng này có nhiều kỷ niệm với chúng ta, con nếu là thật bán đi, ta cùng ba con đều sẽ thật thương tâm.”

Trên thực tế Cố Đồng Vãn không phải không biết dự định của hai người này, nói dễ nghe là đưa trước 150.000, chờ làm thủ tục chuyển hộ xong, chỉ sợ số tiền còn lại 150.000 liền chỉ là lời nói bằng miệng.

Cố Đồng Vãn chỉ có thể cười khổ: “Nếu nói như con bán phòng ở, sau hai tuần liền có thể thu đến 300.000, hạng mục kia nhiều nhất cũng chỉ có thể chờ đợi hai tuần, cho nên......”

Triệu Vĩnh Minh hít thở sâu một hơi, lại cho thêm 50.000.

“Vãn Vãn, gần đây tình huống trong nhà không tốt, 200.000 thật sự là tiền dưỡng lão mà ba cùng mẹ con để dành thật lâu, con nếu không thì thử thương lượng một chút với bằng hữu để họ bổ sung thêm ít vốn?”

Cố Đồng Vãn lại nhìn xem Lưu Viện đỏ mắt, bộ dáng làm bộ muốn khóc.

Cố Đồng Vãn biết bức hai người này đến nước này cũng không xê xích gì nhiều, vạn nhất thật đưa cho cô 300.000, rồi trực tiếp bảo cô xử lý thủ tục sang tên?

Ngay sau đó gian nan gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Vậy được, con trước hết không bán cho người khác, bất quá nhà kia......”

Sợ cô lại đề ra yêu cầu nào nữa, trái tim Triệu Vĩnh Minh đều bị câu theo.

Kết quả chỉ nghe cô nói muốn ở mấy tháng cuối cùng, bởi vì tiền vốn của hạng mục lập nghiệp tương đối mệt mỏi, tạm thời không muốn chuyển đi nơi khác thuê phòng, cho nên nói muốn ở thời gian một tháng.



Lưu Viện không yên lòng, cấp tốc trở về phòng đánh máy một phần hợp đồng tạm thời để Cố Đồng Vãn ký tên.

Cố Đồng Vãn lườm hai người một chút, ngược lại là ngoan ngoãn ký tên của mình.

Mặc dù nói là hợp đồng tạm thời, nhưng dù sao cũng có chữ ký của cô, bởi vậy phần hợp đồng này vẫn như cũ được luật pháp bảo vệ. Chỉ là một tháng sau thiên tai liền tiến đến, đừng nói tòa án, liền ngay cả chính phủ đều loạn thành một bầy, ai còn có thể thay bọn họ quản chuyện này đâu.

Nhìn thấy cô cúi đầu ký tên, sắc mặt Triệu Vĩnh Minh cùng Lưu Viện trong nháy mắt trầm xuống, nhưng chỉ chốc lát sau lại lần nữa tràn đầy ý cười.

Chỉ nhiều nhất là 1 tháng, bọn họ vẫn chờ được, nhưng trong lòng cũng cực hận Cố Đồng Vãn, lúc đầu là muốn đem phòng ở lừa gạt lấy về, kết quả không nghĩ tới còn phải dùng tới 200.000.

Cố Đồng Vãn vừa đi, Lưu Viện liền căm hận nói: “Tiểu tiện nhân kia những năm này ngược lại là học được một thân bản lĩnh, một chút cũng không niệm tình xưa, há miệng ra chính là Tiền Tiền Tiền, lúc trước chúng ta làm sao lại nóng đầu cho nó gian phòng kia chứ.”

Triệu Vĩnh Minh vốn là tâm tình không vui, dưới mắt càng phiền Lưu Viện nghĩ linh tinh, lạnh lùng nói: “Ban đầu là tòa án phán, bà có thể không cho? Vậy bà lúc trước tại sao khóc lóc nói không muốn bị phạt?”

Lưu Viện bị nói liền ngậm miệng lại, tức giận dứt khoát ngồi xuống trên ghế sa lon.

Lúc này Triệu Trân Trân đẩy cửa đi ra, âm dương quái khí nói: “Con nói ba mẹ lúc trước nhận nuôi một con sói mắt trắng đi, rõ ràng là phòng ở của Triệu gia chúng ta, kết quả còn phải tự bỏ tiền mua về, Cố Đồng Vãn này lòng dạ đen tối, còn lại 100.000, ba mẹ sẽ không thật sự cho cô ta đi?”

“Cho cái rắm, 200.000 đã làm thịt ba đau muốn chết, nếu không phải thấy chi phí phá dỡ tới một triệu, ba có thể cho 200.000?”

“Được rồi được rồi, 200.000 coi như đuổi tên ăn mày, làm xong thủ tục chuyển hộ, lập tức đem xóa Wechat của nó.” Triệu Vĩnh Minh dứt khoát cắm đầu hút thuốc, trên thực tế trong lòng cũng đang rỉ máu.

“Bất quá Cố Đồng Vãn sẽ không lâm thời đổi ý hoặc là sớm đem phòng ở bán đi đi, hợp đồng chính thức còn không có ký, cũng chưa được sang tên đâu.”

Triệu Vĩnh Minh phun ra một ngụm khói, cười lạnh nói: “Nó chạy không thoát, căn phòng là nằm ở chỗ này, nó không có biện pháp không nhận nợ. Huống hồ trong tay có bản hợp đồng tạm thời, cậu Lưu của con là luật sư, tự nhiên có biện pháp xử lý.”