Chương 137

“Khuôn viên kia thật đẹp a.”

Người qua đường nhịn không được nhìn bên trong tòa kiến trúc trắng tinh kia ca ngợi.

Phía bên ngoài viện là một mảnh hoa viên, trong vườn gieo trồng rất nhiều loại thực vật chỉ có trong sách giáo khoa mới thấy được, đẹp khiến người nhìn kinh ngạc cảm thán. Cho dù chỉ một đóa hoa nơi này giá trị đủ cho một người tiêu xài một quãng thời gian nhưng không ai dám can đảm đi trộm.

Bởi vì đây là nhà của Yến Chi Dĩ, người sáng lập ra phái Cổ Võ.

Trong sân.

Một tiểu nam hài tinh xảo đáng yêu đang thấp giọng khóc.

Thời điểm nhóc luyện tập khinh công từ trên cây té xuống, tay phải bị cọ rơi mất một khối da thật lớn, nhìn thấy mà giật mình. Nhưng nhóc không dám khóc quá lớn tiếng, sợ đánh thức ngoại công.

Ngoại công mấy ngày trước mới vừa gϊếŧ mấy kẻ bắt cóc mình, sau đó vẫn luôn cùng cảnh sát nói chuyện, còn vội vội vàng vàng dạy võ công cho sư huynh sư tỷ, thật vất vả mới ngủ một giấc.

Yến Thừa Cựu một bên nức nở một bên từ trên mặt đất bò dậy, không ngừng thổi khí lên miệng vết thương, như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn một chút.

“Mình không đau, mình không đau.”

Giống như vẫn luôn nói như vậy, liền thật sự sẽ không đau.

Yến Chi Dĩ trốn phía sau cửa sổ, vô cùng đau lòng nhìn tiểu ngoại tôn của mình.

Thế nhưng hắn hiện tại không thể đi ra ngoài.

Nếu như hắn hiện tại ra ngoài an ủi tiểu ngoại tôn, về sau luyện võ xảy ra vấn đề thì mình sẽ không nhịn được vẫn an ủi nó. Như vậy là không được, hắn không thể phóng túng Yến Thừa Cựu. Tuy hài tử còn rất nhỏ, thế nhưng là thân nhân duy nhất của hắn, Yến Thừa Cựu về sau trưởng thành đều sẽ chịu đủ loại ánh mắt. Nếu không cố gắng luyện võ, về sau vẫn sẽ luôn khóc. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trong lòng Yến Chi Dĩ vẫn luôn nghĩ như vậy, nỗ lực khắc chế bản thân không đến ôm Yến Thừa Cựu, nhưng tiếng khóc của nhóc vẫn truyền vào tai hắn. Đến nỗi sau một đoạn thời gian thật dài, Yến Chi Dĩ đều sẽ mơ thấy tiểu ngoại tôn vì luyện võ mà ngã hỏng tay chân, máu chảy đầm đìa.

“Kỳ quái, sao lại mơ thấy cái này? Cũng đã qua lâu rồi.” Yến Chi Dĩ từ trong giấc mộng bừng tỉnh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khủng hoảng, “Thừa Cựu nó sẽ không có chuyện gì đi.”

“Yến tiên sinh, bên ngoài có tập kích!”

“Ta lập tức đến ngay.”

Yến Chi Dĩ nhìn đồng hồ, hắn mới ngủ nửa giờ.

Nhưng cũng đủ để hắn khôi phục một ít thể lực.

Mặc kệ Thừa Cựu hiện đang đối mặt khó khăn gì, hắn cũng chỉ có thể trên địa cầu chúc phúc cho Yến Thừa Cựu mà thôi.

Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu như vậy, đôi mắt nửa điểm đều không rời màn hình.

Thời điểm đưa Yến Thừa Cựu tới y cũng đã làm xong chuẩn bị, nhưng chân chính nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề này của cậu, y thế nhưng cảm thấy có chút đau lòng?

Này thật đúng là việc lạ từ thuở khai thiên lập địa.

Lâm Ẩm Vô đem cảm giác quái dị trong lòng ép xuống, cánh tay đè Hắc Vô Thường lặng lẽ dịch đi.

Yến Thừa Cựu cảm giác tầm mắt phía trước có chút mơ hồ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thân thể đã đến cực hạn nhưng đau đớn bên vai phải truyền đến lại làm thần trí cậu đặc biệt tỉnh táo.

Nói giỡn sao.

Cậu thật vất vả làm lại một lần, trải qua nhiều lần tận thế mới đến được đây, làm sao có thể chết ở chỗ này được?

Ngoại công còn ở địa cầu, Lâm Ẩm Vô còn ở nơi nào đó đang nhìn mình.

Yến Thừa Cựu lần đầu tiên khát vọng lực lượng như vậy..

Lần đầu tiên biết được Cổ Võ cũng không thể mang đến cho cậu càng nhiều lực lượng. Cậu như đi vào ngõ cụt, từ lúc đến cảnh giới Tiểu Tông Sư liền không thấy rõ đường phía trước.

Cổ Võ không nên giới hạn tại đây.

Hẳn phải còn lực lượng lợi hại hơn đang chờ cậu khai quật mới đúng.

Vô số ý niệm chợt lóe trong đầu Yến Thừa Cựu, bất quá đối với đám người Hùng lão đại mà nói chỉ là vài giây ngắn ngủn thôi.

“Lão đại, ta cảm thấy người này khá giống người địa cầu trong truyền thuyết a.” Một thanh âm vang lên nói.

“Địa cầu? Chưa từng nghe qua.” Đám người Hùng lão đại cũng không tùy tiện tiến lên, mà đang hưởng thụ Yến Thừa Cựu trước khi chết giãy giụa.

Khó gặp được một con mồi hợp khẩu vị như vậy, nếu chậm rãi đùa chết ăn luôn chẳng phải là quá tiếc sao?

Nói xong liền vươn lưỡi, trực tiếp xé đứt một chân Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu rên khẽ một tiếng, thần trí càng thêm tỉnh táo. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đổi thành người thường, trơ mắt nhìn tay chân mình bị người ăn có lẽ sớm đã hỏng mất, nhưng Yến Thừa Cựu giờ phút này lại cảm thấy mình so với bất cứ lúc nào còn thanh tỉnh hơn.

Đùi khác cánh tay.

Hùng lão đại thậm chí phân mấy miếng thịt cho ba tên thủ hạ, để bọn hắn cũng nếm thử mới mẻ.

“Nghe nói là văn minh tinh cầu cấp thấp.” Đầu mãnh thú kia liếʍ liếʍ lưỡi nói, “Ta cũng là nghe bằng hữu nói, nghe nói hắn trước kia ăn qua một lần, bất quá mùi vị bình thường thôi, không ngờ người địa cầu còn có mỹ vị như vậy.”

“Hử?”

“Lão đại, một mình nó căn bản không đủ chúng ta chia, không bằng chờ chúng ta rời khỏi nơi rách nát này liền đến địa cầu nhìn xem, nơi đó chỉ là văn minh tinh cầu cấp thấp, đám hình cảnh vũ trụ phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ tới chúng ta đi nơi đó. Nó chắc chắn sẽ có bạn bè thân thích, hương vị hẳn là không tồi……” Nói nói, đầu mãnh thú này liền trực tiếp nhiễu nước miếng.

“Mày nói đúng.” Hùng lão đại hơi suy nghĩ một chút, hương vị hiếm thấy sao ăn một lần là đủ?

Yến Thừa Cựu lập tức đỏ mắt.

“Này, mày nói cho chúng tao biết nhà mày ở nơi nào, chúng tao sẽ cho mày chết được sảng khoái.” Hùng lão đại đại phát từ bi nhìn Yến Thừa Cựu hỏi.

“Lão đại, nó trừng ngài kìa?

“Xem ra là chưa từ bỏ ý định a, cũng tốt, ăn con mồi như vậy mới càng mỹ vị hơn.” Hùng lão đại bắt đầu cười lớn, đầu lưỡi của gã trực tiếp liếʍ liếʍ chỗ tay bị đứt của Yến Thừa Cựu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nguyên bản vết thương có chút khép miệng lại lần nữa lộ ra huyết nhục mơ hồ.

Này so với lúc trước còn muốn đau hơn.

Yến Thừa Cựu nằm vật xuống tại chỗ, hàm răng đã cắn chảy ra máu.

Cậu không thể tiếp tục như thế.

Nếu như cậu thật sự chết ở đây, bọn người này thật sự sẽ đến địa cầu. Địa cầu hiện tại đang trong chiến tranh, nếu ngoại công bị bọn hắn theo dõi……

Không, không được!

Nếu cậu có thể nắm giữ lực lượng cường đại hơn thì tốt rồi.

Nếu là Lâm Ẩm Vô, nếu là Argine, nếu là Nam Tĩnh, bọn họ đều sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.

Nói cho cùng mình quá mức nhỏ yếu.

Không có Hắc Vô Thường, cậu chẳng là cái thá gì.

Hùng lão đại đang định kéo cánh tay còn lại của Yến Thừa Cựu xuống, trong lòng bỗng dâng lên một luồng nguy cơ.

Con mồi bị bọn hắn dằn vặt nửa chết nửa sống kia dường như đột nhiên toát ra một cổ lực lượng kỳ lạ. Làm Hùng lão đại thân kinh bách chiến lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ.

“Trước tiên gϊếŧ nó!”

Hùng lão đại từng nghe nói có vài chủng tộc trước khi chết sẽ bùng nổ lực lượng cường đại cùng địch nhân đồng quy vu tận, gã không biết người trước mắt này có phải hay không, nhưng gã biết tuyệt đối không thể để Yến Thừa Cựu cứ tiếp tục như thế. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ba đầu mãnh thú vừa nghe Hùng lão đại nói, lập tức vươn lợi trảo hướng tới tứ chi còn lại của Yến Thừa Cựu.

Bang ——

Hắc Vô Thường hoàn toàn ra khỏi vỏ, trên không trung không ngừng phập phồng, tựa hồ đang tìm kiếm chủ nhân của mình. Liên quan lá bài poker J Chuồn Lâm Ẩm Vô lấy từ trên người Yến Thừa Cựu cũng bắt đầu chuyển động.

Lâm Ẩm Vô nhìn hình ảnh Yến Thừa Cựu, trong mắt dần dần lộ ra một chút tinh quang.

Không sai, chính là loại lực lượng này.

Lực lượng tương tự Võ Hoàng rồi lại hoàn toàn bất đồng, chỉ có Nhiệm Vụ giả dùng võ nhập đạo mới có thể có thể nắm giữ một loại sức mạnh, vạn người chưa chắc có được một.

Cổ Võ Tông Sư cùng cảnh giới khác khác nhau ở chỗ câu thông thiên địa, nhưng Cổ Võ không phải chỉ có một con đường có thể đi. Khi hoàn toàn đột phá giới hạn Cổ Võ, là lúc thiên địa vô pháp chứa đựng võ giả cường đại, sẽ xuất hiện đồn đại “Phi thăng thành tiên” đã có từ rất lâu trên địa cầu .

Nói trắng ra, bất quá là vũ lực cá nhân vượt qua tiêu chuẩn thế giới bị đưa đến một thế giới khác đạt thành cân bằng thôi.

Mà loại lực lượng này, chính là Tông Sư.

Lực lượng trên người Yến Thừa Cựu đã từng làm Lâm Ẩm Vô nhìn với cặp mắt khác xưa đúng là loại này, cho dù bên trong Tông Sư cũng là lực lượng tuyệt thế vô song. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lĩnh vực.

Yến Thừa Cựu cảm giác mình phảng phất lại trở về thế giới thứ nhất.

Cậu bất lực chỉ có thể nhìn bằng hữu một người lại một người chết đi trước mặt mình, cần dựa vào máu của Lâm Ẩm Vô mới có thể sống sót.

Lúc đó Yến Thừa Cựu là bất lực cỡ nào a.

Nhưng trước và sau khi trải qua vài thế giới thì cậu có gì khác đâu?

Cậu đang trưởng thành, thế nhưng độ khó nhiệm vụ thế giới cũng gia tăng thành bại. Cậu lựa chọn con đường càng thêm gian nan càng thêm khó đi, liền quyết định sẽ trải qua nhiều trắc trở hơn người khác.

Móng vuốt đám người Hùng lão đại sắp đâm thủng thân thể Yến Thừa Cựu bỗng bị một cổ lực lượng đẩy lên.

Bốn đầu mãnh thú bọn hắn thế nhưng toàn bộ trôi lơ lửng ở không trung?

“Chuyện gì thế này, siêu năng lực?” Hùng lão đại muốn giãy giụa, nhưng thân thể giống như bị cái gì vây khốn, lại có cái gì ở trên thân thể gã không ngừng lôi kéo.

Yến Thừa Cựu đỏ mắt lên, liền thấy trước mắt mình xuất hiện thân ảnh Lâm Ẩm Vô.

Lâm Ẩm Vô tay trái cầm Hắc Vô Thường, tay phải cầm tấm poker J Chuồn đã từng đưa cậu.

“Yến Thừa Cựu, cậu bây giờ có được thực lực thông qua tân nhân thí luyện thế giới.” Lâm Ẩm Vô nhìn bộ dáng thê thảm của Yến Thừa Cựu khẳng định nói, “Có một việc tôi vẫn luôn không nói cho cậu, sau khi thông qua tân nhân thí luyện, cậu sẽ có hai con đường.”

“Con đường thứ nhất, cậu sẽ có được sức mạnh như hiện tại, mất đi tất cả ký ức ở thế giới này mà rạng rỡ sống sót, làm một người bình thường, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình thuộc về người thường. Đồng dạng, để khen thưởng, thế giới này vẫn luôn tồn tại cho đến khi cậu sống thọ và chết tại nhà. Cậu không cần tiếp tục trải qua chém gϊếŧ ở thế giới khác, cũng không cần lo lắng thân nhân sẽ rời bỏ cậu.”

“Con đường thứ hai, cậu tiếp tục tồn tại trong thế giới Nhiệm Vụ giả, qua một đoạn thời gian đều phải trải qua tận thế bất đồng, cậu sẽ bị phản bội, cậu sẽ phát hiện thống khổ hiện giờ so với sau này chỉ là trò trẻ con, cậu sẽ không ngừng chứng kiến người cậu quen tử vong.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nếu là Yến Thừa Cựu trước đây, có lẽ cậu sẽ lựa chọn con đường thứ nhất.

Chỉ cần cậu sống tiếp, thế giới có thể vẫn luôn tồn tại đến khi cậu chết đi. Nhưng nếu rời đi thế giới này, thế giới chỉ có thể kéo dài mấy chục năm tuổi thọ mà thôi.

Nhưng bây giờ…

Yến Thừa Cựu vươn bàn tay còn sót lại, “Tôi chọn hai.”

Mình muốn lực lượng cường đại hơn, mình hy vọng về sau vĩnh viễn không để mặc người hϊếp đáp.

Tiếng nói vừa dứt, thân thể đám người Hùng lão đại phảng phất như bị thứ gì xé rách, đảo mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.

Phảng phất hạ một hồi mưa máu.