Chương 62: Mặt nạ

Bạch Vụ nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều vật phẩm Ký Linh.

Không có gì lạ khi những món đồ này bị để đó không ai dùng, dù sao thì năng lực của vật phẩm, cũng chỉ có người sở hữu vật phẩm Ký Linh mới biết.

Bạch Vụ quét mắt nhìn qua, rất nhiều vật phẩm đều là vô dụng. Hoặc là vô dụng đối với điều tra ngoài tháp.

Ví dụ như:

[ Tách cà phê, được tìm thấy trong một quán cà phê ở khu phế tích của một thành phố, dùng nó để đựng cà phê sẽ có thể luôn giữ cho cà phê có hương vị tốt nhất, nhưng nó chỉ giới hạn ở cà phê.]

Lại ví dụ như:

[Bộ thay đổi âm thanh, có thể ẩn đi yết hầu của ngươi, đồng thời căn cứ theo yêu thích của ngươi, tự động lựa chọn âm nam, âm nữ. Lâm Vô Nhu có lẽ sẽ thích.]

Hoặc là:

[Bao tay tiếp dao sắc 100%. Thứ này còn cần ghi chú? Tên của nó đã nói rõ thuộc tính của nó.]

Tuy phần lớn vật phẩm kỳ lạ cổ quái, nhưng đội 7 thân là phân đội mạnh nhất quân đoàn điều tra, quả thật có không ít đồ vật.

Bạch Vụ cũng ở trong rất nhiều đồ vật cổ quái, tìm được thứ mà chính mình cần.

Mặt nạ, một chiếc mặt nạ có vẽ hình mặt cười chữ V.

[Chiếc mặt nạ này có duyên phận nhất định với ngươi, ngươi đã từng tại bệnh viện tâm thần số 9 gặp được ghi chép lẻ tẻ liên quan tới nó. Mặt nạ không thể bị phá hủy, nhưng nó sẽ dần dần lộ ra khuôn mặt của ngươi theo sự tiêu hao giá trị sinh mệnh của ngươi.]

Có nghĩa là ở trong trạng thái đầy máu, mặt nạ sẽ che rất kín, thậm chí bởi vì không thể bị phá hủy, nó có thể được sử dụng như một chiếc mũ bảo hộ.

Nhưng nếu như sinh mệnh lực xói mòn, mặt nạ sẽ căn cứ vào trạng thái của {Kí Chủ}, cũng sẽ vỡ vụn theo...

Thiết lập rất kỳ quái, nhưng điều kỳ lạ hơn chính là thứ được đề cập ở trên.

"Ta đã từng nhìn thấy ghi chép liên quan tới nó?" Bạch Vụ cân nhắc một chút, nhanh chóng nhớ ra.

Ở trong bệnh viện tâm thần số 9, hắn thật sự là đã từng thấy một hồ sơ, ghi chép về một quái nhân đeo mặt nạ ở thành phố liền kề với bệnh viện, lùng bắt Ác Đọa, mang đến bệnh viện tâm thần số 9.

Hắn rất hứng thú.

"Điều này có nghĩa là trước kia đã có người đi qua thành phố kia...xem ra thế giới ngoài tháp, mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng ở giữa mỗi một khu vực...có lẽ có một mối liên hệ ẩn."

Bạch Vụ cầm mặt nạ lên.

Kinh Sở nghi ngờ nói: "Ngươi chỉ chọn chiếc mặt nạ?"

"Quần áo, vũ khí, giày dép, đồng hồ, đồ trang trí trên người đều đã bị chọn hết, để lại ở chỗ này toàn bộ đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày không biết chức năng. So sánh với nhau, mặt nạ coi như khá hữu ích." Bạch Vụ giải thích.

Kinh Sở gật gật đầu, đạo lý đúng là như vậy.

"Không cần chọn thứ khác nữa?"

"Không cần."

Lấy được mặt nạ, Bạch Vụ coi như đã giải quyết xong vấn đề bại lộ thân phận. Đã trôi qua mấy ngày rồi, hắn xem chừng phía Lưu Chanh Tử cũng đã chuẩn bị xong đạo cụ liên quan đến phát sóng trực tiếp.

Hắn ý định đi qua nhìn, thuận tiện tìm hiểu một bí mật.

Chiếc máy ảnh mà Lưu Chanh Tử đưa cho hắn lúc trước, rốt cuộc đã từng chụp được thứ gì.

Tại tầng dưới chót, ở Cảng Nhặt Nhạnh.

Cho dù là tại sáng sớm, chỉ cần giữa cảng có phát sóng trực tiếp, những thợ đào mỏ tầng dưới chót hôm qua mới giao nộp khoáng vật, trong tay có chút tiền, đã tụ tập không ít ở bên ngoài màn hình to lớn.

Bạch Vụ cũng đã sớm chờ đợi, nghĩ đến làm như thế nào mới có thể có được lưu lượng người xem khổng lồ như vậy.

Dù sao, lợi ích của các chương trình phát sóng trực tiếp không chỉ giới hạn ở việc bán hàng hóa, thậm chí dùng để quảng cáo, cũng là một lượng thu nhập lớn.

Vào thời điểm Lưu Chanh Tử tới, đã là 10h sáng.

Đa số, nữ hoàng biển cả luôn ngủ lâu hơn người thường.

Nhìn thấy Bạch Vụ, nàng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ người này luôn là xuất quỷ nhập thần, thời gian cũng căn rất chuẩn, chính mình vừa mới làm xong chuyện hắn phân phó, đang lo lắng không biết liên lạc với hắn như thế nào thì hắn đã đến.

"Chào buổi sáng." Bạch Vụ lễ phép chào hỏi.

"Chào cái gì mà chào, ta muốn nghe câu anh yêu em." Lưu Chanh Tử thốt ra theo thói quen.

Bạch Vụ không để ý tới: "Thiết bị và thủ tục, đã chuẩn bị xong chưa?"

Lưu Chanh Tử cười đắc ý, nói: "Ta là ai chứ? Một chút sự tình này còn có thể không làm xong? Nếu như y không làm xong, ngay cả tư cách thè lưỡi ra liếʍ chó cũng không có, giữa trưa ngày thứ hai liền chuẩn bị xong thiết bị. Hơn nữa cũng không có làm bại lộ ngươi."

Lưu Chanh Tử lấy ra chiếc còng tay kia: "Đây là chiếc còng tay sớm nhất dùng để phát sóng trực tiếp tại tầng dưới chót, tổng cộng có ba chiếc, hai chiếc khác nằm trong công ty trực tiếp. Chẳng qua bạn trai ta cũng không có đưa luôn cho ta, phải xem hiệu quả của tiết mục, nếu như có hiệu quả tốt, y mới có thể cho chúng ta mượn trường kỳ."

Bạch Vụ cũng không lo lắng về hiệu quả của tiết mục, thực ra trực tiếp thật cùng với trực tiếp giả liền có thể nhìn ra rõ ràng.

Hắn nhìn về hướng còng tay:

[Tương tự so với những gì ngươi đã thấy trước đây, chỉ chẳng qua hình ảnh sẽ không truyền đến tầng 3, mà là ở trên màn hình Cảng Nhặt Nhạnh tầng dưới chót. Con trai phải biết tự bảo vệ mình khi ra ngoài, nhớ đeo mặc nạ để không bị nhận ra.]

Còng tay không có vấn đề, thậm chí đường truyền trực tiếp đã chạy trở lại, Bạch Vụ nhìn về phía Lưu Chanh Tử: "Thời gian thì sao?"

"Ngươi chuẩn bị xong ta sẽ có thể lập tức an bài. Những lần phát sóng trực tiếp gần đây đều là giả, bởi vì ngoài tháp quá nguy hiểm, người nguyện ý đi cũng càng ngày càng ít. Kỳ thật lúc trước ngươi nói đúng, trong nội tâm quần chúng đều biết, trực tiếp mà ngay cả một con Ác Đọa cũng đều không thấy, trên cơ bản đều là giả."