Chương 2

Sang tên chứng nhận, chỉ cần thời gian ba ngày.

Từ chỗ môi giới đi ra, vẻ mặt của Viên Thu như nhìn thấy qu.ỷ mà nhìn tôi.

Dù sao, trước kia tôi luôn cực lực phản đối mua tầng cao nhất, hơn nữa còn liệt kê một đống vấn đề hạn chế của việc ở tầng cao nhất.

Mà cô ấy muốn mua tầng cao nhất đơn giản là vì, mua tầng cao nhất được tặng thêm ban công.

Mà hiện giờ, như thế nào tôi lại đột nhiên đổi tính .

Tôi biết bịa cũng không thể bịa được, dù sao tiếp theo còn phải chọn mua tích trữ vật tư cùng với trang hoàng trong nhà, sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ phát hiện manh mối.

Còn không bằng giải thích toàn bộ sự việc với cô ấy.

Lúc ngồi trên xe rồi, vẻ mặt tôi nghiêm túc đem sự tình nói toàn bộ một lượt, Viên Thu trầm mặc độ 2-3 phút.

Sau đó lại dùng tay sờ trán tôi, nỉ non hỏi một câu:

"Không bị sốt mà!"

Lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua:

"Cũng không phải là ngày cá tháng tư."

"Anh. . . . . ." Tôi vừa định giải thích, Viên Thu đột nhiên đẩy ra cửa xe chạy ra ngoài.

"Em. . . . . . Em định làm gì?" Tôi nghĩ có phải cô ấy cảm thấy tinh thần tôi có vấn đề, gọi điện thoại ngay cho 120 hay không.

Cô ấy trực tiếp nói một câu: "Em mới thấy cách vách bên cạnh cũng cho thuê, bọn mình thuê cả luôn đi. Như vậy cả tầng cao nhất đều là của tụi mình! Em cũng không muốn ch.ế.t một lần nữa đâu, rất đau đấy."

Chúng tôi mua phòng ở là toà nhà có kết cấu hình tháp, hai hộ mộ cầu thang.

Nếu thuận lợi thuê luôn cả phòng đối diện, chúng tôi sẽ có một không gian siêu to còn vô cùng độc lập, hơn nữa độ an toàn cũng cao hơn.

Có đôi khi không thể không bội phục, người vợ này của tôi đầu óc cũng quá là nhanh nhạy.

Không đến thời gian mười phút, cô ấy đi ra từ chỗ môi giới, thuận tay cầm luôn hợp đồng:

"Xong rồi, phòng được uỷ thác cho môi giới bên kia quản lý. Đặt cọc một nửa, chìa khóa tới tay."

"Ánh mắt bọn họ nhìn em giống như thứ coi tiền như rác."

"Alo, ba ơi!"

Lúc này tôi đang gọi điện cho cha mẹ.

Đời trước sau khi dịch xác sống bùng nổ, tôi vẫn luôn không liên lạc với bọn họ.

Một khắc nghe thấy thanh âm của ba, cơ thể của tôi có chút run rẩy.

"Làm gì thế, ba cùng lão Viên chơi cờ đây, ba nói con nghe, lão Viên này nước cờ dở ẹc, êi, quân Xa này bị ba ăn mất rồi, con nói xem liệu có lấy lại được không. . . . . ."

Nghe ba tôi nói câu đó xong, ánh mắt tôi đỏ hồng:

"Ba, tuy rằng sau đây chuyện con nói có vẻ vô cùng khó tin, nhưng ba nhất định phải tin con. . . . . ."

Tôi lại đem chuyện xác sống nói lại một lần.